Chương 965: Tài xế xe hàng


Viên Mục Dã lắc đầu:
Đêm hôm khuya khoắt như thế này, bên ngoài cũng không ấm cúng... xem ra chẳng có nghề nào là dễ dàng cả!


Trong một 8đêm hết xe nổ lại đến cướp xe, cả Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đều đã thấm mệt, cho nên cả hai ngủ một đêm trong căn phòng mục nát đó. Phải đến sa3u nửa đêm Viên Mục Dã mới thật sự ngủ say, cậu vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đến tận khi trời sáng mới yên tâm đi ngủ.

Trong lú9c đó có mấy gia đình xung quanh bị đánh thức cũng mắng chửi mấy câu, nhưng nhanh chóng không còn động tĩnh gì nữa, có lẽ bọn họ phát hiện đám ngư6ời mới đến là những kẻ mình không chọc vào nổi nên không nói gì nữa...
Diệp Dĩ Nguy nhướng mày nhìn Viên Mục Dã:
Mèo ham ăn, một bát tiết gà có đủ no không?

Viên Mục Dã cười lúng túng:
Có còn hơn không... dù sao cũng hơn là không có gì đúng không?

Sau đó hai người lại tiếp tục trốn trong căn nhà hoang thêm một ngày nữa, đợi đến khi trời tối hẳn bọn họ mới nhảy ra ngoài, chuẩn bị nghĩ cách rời khỏi nơi này. Kết quả khi bọn họ vừa đi ra thì thấy bên ngoài dán đầy tờ rơi treo thưởng cho ai cung cấp thông tin về bọn họ...
Viên Mục Dã đọc giá tiền bên dưới:
Giá tiền này hấp dẫn đấy? Chỉ cần cung cấp manh mối là có thể lấy tiền rồi...

Diệp Dĩ Nguy hừ lạnh:
May mà chúng ta đã đổi quần áo, nếu không thì sẽ bị người ta nhận ra ngay.

Viên Mục Dã nhìn đồng phục trên người mình:
Sao tôi lại thấy chúng ta mặc thế này càng nổi bật hơn nhỉ?

Thấy Viên Mục Dã cầm mấy của khoai lang về cho mình, Diệp Dĩ Nguy bất mãn:
Đã mất công đi ăn trộm rồi sao không lấy thêm mấy củ nữa?

Viên Mục Dã nhún vai:
Cỏ gần hang ăn nhiều sẽ bị phát hiện...

Hai người đang thì thầm nói chuyện thì bỗng nghe thấy người đàn ông hàng xóm kỳ quái nói:
Ơ kìa? Sao bát tiết gà lại bị đổ thế này? Vợ ơi... có mèo chạy vào sân rồi!

Sáng hôm sau, Viên Mục Dã bị tiếng huyên náo đánh thức, cậu bật dậ5y, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.... Đến tận khi nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy áp tai vào vách nhà nghe ngóng thì mới nhớ ra đêm qua bọn họ đã bỏ trốn.
Cũng không biết hàng xóm bên cạnh có chuyện gì, sáng sớm đã giết gà, người chồng loay hoay nửa ngày mới tiễn được con gà về chầu trời. Cùng lúc đó mùi máu tươi từ bên cạnh bay sang kích thích dây thần kinh của Viên Mục Dã, nhắc nhở cậu đã đói bụng rồi.
Thế là Viên Mục Dã đứng dậy nói với Diệp Dĩ Nguy:
Anh chờ tôi ở đây, tôi sang nhà bên cạnh xem có tìm được thứ gì ăn không...

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Viên Mục Dã làm việc trộm gà trộm chó này, cho nên trong lòng vẫn hơi hồi hộp căng thẳng, nếu không phải vì bát máu gà trên đất kia, cậu đã có thể nhẫn nhịn đến tối mới đi tìm đồ ăn...
Viên Mục Dã thành thục leo tường đi vào, sau đó rón rén tìm kiếm trong sân, trong hoàn cảnh bình thường sẽ chẳng ai đi để đồ ăn trong sân cả, may là trong sân nhà này có phơi ít khoai lang, có thể giúp Diệp Dĩ Nguy đỡ đói.
Viên Mục Dã bèn nhặt tạm mấy củ cho vào túi, sau đó quay lại nhìn bát máu gà kia, do dự ba giây rồi bưng lên uống sạch... cậu lau sạch miệng rồi nhảy về ngôi nhà hoang.
Diệp Dĩ Nguy cười:
Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này...

Sau đó hai người đi bộ về phía sau khu dân cư, nhìn thấy ở ven đường có một chiếc xe tải bán đồ ăn, Viên Mục Dã nghĩ mặc kệ thế nào cứ hành động đã rồi nói sau...
Người lái xe hàng là người tốt bụng, thấy bọn họ không có tiền cũng chẳng có gì khác thì không đòi tiền bọn họ. Có điều Diệp Dĩ Nguy không quen nợ ân tình của người khác, nên đã đặt ít tiền mặt mình có bên dưới giỏ khoai tây.
Diệp Dĩ Nguy lập tức thì thầm:
Cậu không biết đạo lý thỏ khôn không ăn cỏ gần hang à?

Viên Mục Dã cười:
Không sao đâu, ăn một chút sẽ không bị phát hiện đâu...

Sau đó Viên Mục Dã đi đến chân tường lắng nghe một lúc, cảm giác đối phương đã đi vào trong nhà, mới nhẹ nhàng bật lên một cái, dễ dàng phi người lên đầu tường... Tình huống bên dưới không khác mấy so với suy đoán của Viên Mục Dã, không có ai trong sân cả.
Không ngờ khi đi đến một trạm xăng, lái xe đột ngột dừng ở ven đường rồi nói mình đi vệ sinh... Con người có ba chuyện gấp, chuyện này vốn cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề ở chỗ người lái xe một đi không trở lại.

Ban đầu Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy không phát hiện ra điểm bất thường, đến tận khi rất lâu không thấy người lái xe quay lại, Viên Mục Dã mới ý thức được có biến, cậu vội vàng kéo Diệp Dĩ Nguy xuống xe, kết quả hai người vừa nhảy xuống thì thấy A Hãn đã mang theo người vây quanh chiếc xe tải, hiển nhiên đã chờ sẵn từ lâu.

Viên Mục Dã lúng túng nói:
Không ngờ chúng ta gặp lại nhanh như thế...


A Hãn cười khẩy:
Nhờ phúc của hai vị, bọn tôi đã một ngày một đêm không ngủ rồi, tính tình đều rất khó chịu, tôi khuyên các anh tốt nhất đừng phản kháng.


A Hãn vừa dứt lời đã có hai người bên cạnh đi lên định kéo Diệp Dĩ Nguy đi, kết quả Diệp Dĩ Nguy lại dùng dao rạch một đường lớn trên tay một tên... A Hãn thấy vậy bèn rút súng bắn một phát về phía dưới chân Viên Mục Dã, lập tức một đám khói bụi bay lên.

A Hãn lạnh lùng nói:
Cậu Nguy, chúng tôi không dám động đến cậu, nhưng nếu cậu không phối hợp thì phát súng tiếp theo có lẽ sẽ bắn vào người anh Viên đây đấy.


Một chiêu này lần nào cũng hữu dụng, đây cũng chính là lý do vì sao lão cáo già nhất định phải bắt được Viên Mục Dã. Sau đó hai người bị áp giải lên xe, rồi đưa thẳng về khu công nghiệp kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.