Chương 967: Bổ sung nước dừa


Lúc này lão cáo già cười nói với Diệp Dĩ Nguy:
Ta nghe Tiết Phương nói đám vô dụng kia đã chọn con làm người kế nhiệm ta?
<8br>
Diệp Dĩ Nguy đốp lại chẳng hề nể nang:
Bọn họ cho rằng ông đã chết rồi, chọn tôi không phải là chuyện đương nhiên sa3o?


Lão cáo già gật đầu:
Quả nhiên là con trai ta... điểm này giống ta.


Không ngờ Diệp Dĩ Nguy lại khinh b9ỉ nói:
Đừng… tôi không có gen ưu tú như vậy đâu, có điều tôi cũng thấy hơi tò mò, không biết cái gen trội này của ông được 6di truyền từ ai thế?


Hình như thế...
Viên Mục Dã cũng không nhớ lắm.
Diệp Dĩ Nguy nói với người canh gác bên cạnh:
Đi lấy hai quả dừa đến đây!

Đối phương hiển nhiên hơi do dự, Diệp Dĩ Nguy thấy vậy thì lạnh giọng nói:
Nhiều người canh gác như thế, anh còn sợ bọn tôi mọc cánh bay đi được à?

Không ngờ lão cáo già nghe thấy câu này sắc mặt lại đột ngột thay đổi, giống như Diệp Dĩ Nguy 5đã vô tình chạm vào cái vảy ngược của ông ta... nhất thời nhiệt độ xung quanh như đang giảm xuống mấy độ, ngay cả Diệp Dĩ Nguy cũng không ngờ mình nói vu vơ như vậy lại chọc giận lão cáo già.
Cuối cùng lão cáo già không nặng không nhẹ đặt chén rượu xuống bàn, sau đó trầm giọng nói:
Một người đúng là rất khó để quên đi xuất thân của mình, tiếc rằng nó giống như một lời nguyền gia đình, chúng ta sẽ không bao giờ có được tình cảm cha con như những gia đình bình thường khác, bởi vì mối hận của ta với cha ta so với con... chỉ hơn chứ không kém.

Lão cáo già nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, lúc này A Hãn cũng cầm hộp cấp cứu cá nhân đi vào trong, thấy sắc mặt lão cáo già không ổn thì lập tức bỏ lại đồ trong tay rồi đi theo.
Sau đó Diệp Dĩ Nguy và Viên Mục Dã đi ra ngoài xem tình hình của Chu Tử Cường. Bởi vì lão cáo già đã đồng ý trị thương cho gã nên Diệp Dĩ Nguy bảo hai tên canh gác bên cạnh thả gã xuống.
Chu Tử Cường bị thương rất nặng, nửa gương mặt bên trái đã bị nổ nát bét, mặc dù khuôn mặt trước đây của gã cũng không phải là dạng da mịn thịt mềm, nhưng ít nhiều vẫn còn nhìn được... Hơn nữa bả vai trái của gã cũng máu thịt be bét, có lẽ dù có chữa khỏi thì cũng không tránh được bị tàn tật.
Viên Mục Dã khẽ gọi:
Anh Cường? Tỉnh lại đi...

Có lẽ cân nhắc đến việc Diệp Dĩ Nguy là con trai duy nhất của ngài K, đắc tội anh ta cũng không có kết quả tốt đẹp gì, nên hắn lập tức chạy đi ôm hai quả dừa đến.
Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi:
Anh định truyền nước dừa cho gã à? Cách này trước kia tôi cũng từng nghe rồi, nhưng có được không?

Diệp Dĩ Nguy thở dài:
Cũng đâu còn cách nào khác? Đành để ngựa chết thành ngựa sống thôi!

Sau khi xử lý xong vết thương, Diệp Dĩ Nguy lau mồ hôi lạnh trên trán và bảo:
Hiện giờ anh ta bị mất máu quá nhiều, nơi rách nát này chắc chắn không có điều kiện truyền máu, phải nhanh nghĩ cách bổ sung dịch thể mới được.

Viên Mục Dã nhìn chiếc hộp cứu thương đơn giản kia, phát hiện bên trong ngoài thuốc sát trùng, băng vải ra còn có một gói dây truyền dịch. Cậu bới hết đồ bên trong rồi nói:
Ngay cả nước muối cũng không có lấy đâu ra dịch truyền?

Diệp Dĩ Nguy nghĩ một chút rồi bảo:
Vừa rồi trên bàn ăn cơm có mấy quả dừa phải không?

Nghe thấy có người gọi mình, Chu Tử Cường đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê từ từ tỉnh lại, gã cố gắng mở mắt nhìn, sau đó cười khổ, nói:
Sao thế... một bát máu vẫn chưa đủ à, mà lại đến lấy thêm? Máu của tôi so với máu bò thì cái nào ngon hơn?

Viên Mục Dã thấy bây giờ mà Chu Tử Cường vẫn còn tâm trạng để nói đùa, xem ra gã đúng là một người đàn ông đích thực, Viên Mục Dã thở dài:
Nếu tôi không nói vậy, lão cáo già đã giết anh rồi...

Chu Tử Cường ho khan mấy tiếng:
So với sống thế này... không bằng để tôi chết một cách thoải mái được không?

Diệp Dĩ Nguy cảm thấy khó hiểu, anh ta nhìn Viên Mục Dã bằng vẻ mặt bất đắc dĩ và bảo:
Xem ra trong gia đình tôi việc cha lừa con gạt là một truyền thống của dòng họ...

Viên Mục Dã thở dài:
Còn nhớ trước đây Chu Tử Cường đã nói gì không? Gã nói, lúc lão cáo già còn bé cũng là con nuôi.

Diệp Dĩ Nguy tự giễu:
Khi còn bé không phải tôi cũng là trẻ mồ côi à? Nhưng trẻ mồ côi thì cũng do cha mẹ sinh ra, đâu phải chui từ khe đá ra đâu? Nếu như thật sự được như vậy thì đã tốt...

Diệp Dĩ Nguy lạnh lùng nói:
Nếu anh chết thì mọi chứ đều chấm dứt, anh báo thù lão già kiểu gì?

Nói xong, anh ta mở hộp cấp cứu, tiếc là đồ dùng bên trong có hạn nên chỉ có thể băng bó vết thương một cách đơn giản... Cho dù như vậy, Diệp Dĩ Nguy vẫn giúp Chu Tử Cường rửa sạch vết thương, ít nhất không để gã bị nhiễm trùng mà chết.
Cũng phải nói Chu Tử Cường này quả là một kẻ mạnh mẽ, lúc Diệp Dĩ Nguy rửa vết thương cho gã, Viên Mục Dã đứng bên cạnh nhìn cũng thấy đau, nhưng gã lại không rên một tiếng nào, cứ thế cắn răng chịu đựng đến cùng.
Viên Mục Dã biết ở phương diện này Diệp Dĩ Nguy mới là chuyên gia, thế nên cũng không nói thêm gì nữa, cậu gọi người bên cạnh giúp nâng Chu Tử Cường vào nơi ấm áp hơn để truyền dịch...

Chu Tử Cường nhìn nước dừa chậm rãi chảy vào cơ thể mình thì yếu ớt nói:
Các người xác định là đang cứu tôi... chứ không phải muốn giết tôi nhanh hơn đấy chứ?


Diệp Dĩ Nguy tức giận nói:
Muốn anh mau chết thì đâm một dao là xong, việc quái vì phải tốn công phí sức thế này? Im miệng đi, nói ít một chút có thể sống lâu hơn đấy.


Có lẽ Chu Tử Cường thực sự không còn sức nữa, hoặc bị Diệp Dĩ Nguy tức giận nói vậy thì không nói thêm gì nữa, gã nhắm mắt nghỉ ngơi... Sau khi xử lý xong vết thương trên người Chu Tử Cường, Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy bị giam giữ trong một dãy nhà bên cạnh xưởng sản xuất kia.

Hoàn cảnh bên trong khá đơn sơ, Viên Mục Dã kiểm tra thấy nơi này không hề có bất kỳ thiết bị giám sát nào, nhưng cho dù là vậy, hai người họ muốn chạy trốn cũng khó như lên trời...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.