Chương 968: Trẻ sinh đôi liền thân


Diệp Dĩ Nguy giơ tay vào trong không khí vỗ vỗ mấy cái sau đó từ từ mở bàn tay ra trước mặt Viên Mục Dã:
Cậu đoán xem...


Viên Mục Dã nhìn t8hấy lòng bàn tay trống không của Diệp Dĩ Nguy, lập tức đoán được lưỡi dao đã đi đâu, hẳn là nhân lúc người ta không để ý đã đưa cho Chu Tử Cường... 3Viên Mục Dã hiểu rõ đây là cơ hội chạy trốn duy nhất của Chu Tử Cường, mong rằng gã có thể dựa vào lưỡi dao nhỏ này mà tìm được đường sống trong tuy9ệt cảnh.

Buổi tối, A Hãn sang kiểm tra hai người bọn họ, đồng thời thay lão cáo già hỏi xem bọn họ có cần thêm gì hay không?
Viên Mụ6c Dã nhìn qua phòng giam của bọn họ, cũng coi như chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, thế nên lắc đầu, nói:
Tạm thời không có...

A Hãn 5đang định đi ra ngoài thì bị Viên Mục Dã gọi lại:
A Hãn, cậu rảnh không? Có thể nói chuyện mấy câu không?

A Hãn nhìn Diệp Dĩ Nguy đang ngồi trên ghế salon, phát hiện anh ta đang nghịch khối rubic trong tay thì gật đầu:
Ra ngoài nói chuyện đi.

Trong tất cả những chuyện này, từ đầu đến cuối Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy đều không có quyền được lên tiếng, bọn họ chỉ có thể tìm trong đó kẽ hở có lợi cho mình, sau đó nghĩ cách tìm cơ hội để thoát thân... Cho nên, dù là Chu Tử Cường giết A Bưu, hay lão cáo già giết Chu Tử Cường thì đều không phải chuyện mà hai người bọn họ có thể chi phối được.
A Hãn cười lạnh:
Không sao, dù sao bây giờ Chu Tử Cường cũng đã nằm trong tay bọn tôi, ngài K đã đồng ý với tôi rồi, chờ đến khi Chu Từ Cường không còn giá trị gì nữa sẽ đem gã giao cho tôi.

Viên Mục Dã phát hiện ra trong lúc nói chuyện, A Hãn luôn di di đầu mũi chân trái, không bao lâu sau mấy viên đá nhỏ trên mặt đất đã bị nghiền nát thành bụi phấn... Viên Mục Dã thầm kinh ngạc, sao lực chân của hắn lại mạnh như vậy?
A Hãn nhấp một ngụm bia, trả lời:
Chắc cũng mấy chục năm rồi!

Viên Mục Dã ngạc nhiên, khó trách anh em
Bưu Hãn
lại trung thành với lão cáo già như thế, đi theo ông ta lâu như vậy rồi, chắc cũng coi ông ta như cha....

Chuyện A Bưu... xin lỗi cậu.
Viên Mục Dã cảm thấy có lỗi.
Sau đó A Hãn dẫn Viên Mục Dã đến một chòi nghỉ, chắc đây là nơi bọn họ thường tụ tập uống rượu nói chuyện trên trời dưới biển, có điều hôm nay vì sự xuất hiện của Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy nên phần lớn mọi người đều đang đi tuần tra xung quanh...
A Hãn lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh, mở ra đưa cho Viên Mục Dã một lon:
Muốn nói chuyện gì? Nói đi...

Viên Mục Dã nhận lon bia rồi nói:
Cậu đi theo ngài K bao lâu rồi?

A Hãn khoát tay:
Anh không cần nói như vậy, tôi biết tình huống lúc đó như thế nào, anh ấy cũng không chết trong tay anh... Hơn nữa, lập trường của anh và anh ấy khác nhau, cho dù anh ấy thực sự chết trong tay anh cũng chỉ có thể nói là do năng lực của anh trai tôi không bằng anh, không trách người khác được.

Viên Mục Dã không ngờ A Hãn lại là người thấu tình đạt lý như vậy, chỉ thở dài nói:
Có những thời điểm có một số chuyện phát triển vượt ngoài dự liệu, mà tính toán ban đầu của chúng tôi cũng không phải như thế này... Nhưng chờ đến khi chúng tôi muốn ngăn cản thì lại phát hiện không thể được nữa.

Thật ra những lời này Viên Mục Dã nói rất chân thành. Ban đầu cậu và Diệp Dĩ Nguy chỉ muốn thoát khỏi tay lão cáo già, không ngờ lăn lộn mãi... cuối cùng lại chỉ chuyển từ cái gông xiềng này sang một cái gông xiềng khác mà thôi.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã dò hỏi:
Cánh tay trái của A Bưu... là như thế nào?

A Hãn cười nói:
Xem ra anh đã được lĩnh giáo sự lợi hại của nó rồi?

Viên Mục Dã ngại ngùng:
Phải, bị đánh rất thảm...

A Hãn kéo ống quần của mình lên:
Đó là vì anh chưa thử qua sức mạnh chân trái của tôi thôi, người đã từng chiến đấu với nó chưa có ai sống sót rời đi.

Viên Mục Dã cúi đầu nhìn và phát hiện chân trái của A Hãn là một cái chân bằng máy, cậu không khỏi ngạc nhiên nhìn đối phương:
Hai anh em cậu... sao lại như vậy?


Sao lại đều bị tàn tật à?
A Hãn nói nốt thay cho Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã thấy ngại ngùng, nói:
Thật xin lỗi, tôi biết hỏi như vậy có hơi đường đột.

A Hãn lắc đầu:
Không cần xin lỗi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, hơn nữa tôi và A Bưu cũng không phải sinh ra chỉ đơn giản là tàn tật như vậy..


Ý của cậu là gì?
Viên Mục Dã không hiểu.
Lúc này, A Hãn móc ví tiền ra, sau đó lấy một tấm ảnh đưa cho Viên Mục Dã xem. Cậu nhận lấy nhìn một lúc thì phát hiện ra đây là một bức ảnh, bởi vì chụp trong điều kiện ánh sáng không tốt cho nên hình ảnh không rõ ràng, nhưng Viên Mục Dã vẫn có thể nhìn thấy hai cậu bé tầm tám chín tuổi bị liền thân trong bức ảnh.

Viên Mục Dã khiếp sợ, nói:
Đây là... cậu và A Bưu?


A Hãn gật đầu:
Đây là bức ảnh cuối cùng chúng tôi chụp trước khi làm phẫu thật tách rời, cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất từ nhỏ đến lớn của chúng tôi...


Sau đó A Hãn kể cho Viên Mục Dã nghe, trước khi gặp được ngài K, hai bọn họ bị mọi người đối xử như quái vật. Bắt đầu từ khi hiểu chuyện, bọn họ đã bị cha mẹ dùng xích sắt xích lại trong chuồng gia súc... Đồ ăn của bọn họ là thức ăn của lợn, uống nước mưa, cho đến khi đó vẫn chưa từng được mặc quần áo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.