Chương 982: Một tia sáng


Phải nói rằng, lý do chính khiến Viên Mục Dã muốn tìm hiểu những gì xảy ra năm đó là vì muốn biết tại sao mình lại bị thương do vụ nổ? Viên Mục D8ã vẫn còn một chút ấn tượng về chuyện năm đó, đối phương chỉ muốn kiếm tiền, vậy tại sao lại rơi vào kết cục cùng chết với cậu chứ?

Nghĩ3 đến đây, Viên Mục Dã trầm giọng hỏi:
Vụ án đó kết thúc thế nào?


Đội trưởng Đoàn, tôi vừa khen tính tình anh trở nên tốt hơn, sao vừa quay đi quay lại đã tranh giành với một con chó rồi?
Viên Mục Dã nín cười.
Đêm hôm đó hai người nói chuyện với nhau đến tận khuya, cuối cùng ngay cả Đoàn Phong cũng ngà ngà say, nhưng Viên Mục Dã từ đầu đến cuối vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo... Lúc đầu Viên Mục Dã định bắt taxi về, nhưng Đoàn Phong lo lắng cậu đã lâu không về thủ đô, vì vậy anh ta bảo Hoắc Nhiễm lái xe chở Viên Mục Dã về.
Viên Mục Dã nghe xong bèn cảm thấy đây chắc chắn không phải là việc gì đàng hoàng, vì vậy cậu hơi lo lắng hỏi:
Cậu ta đi giúp đánh ghen à? Làm như vậy không cẩn thận có thể chết người đấy...


Không hoành tráng như cậu nghĩ đâu... Cậu ta chỉ giúp người khác chụp ảnh, thu thập chứng cứ mà thôi.
Đoàn Phong thản nhiên nói.
Viên Mục Dã gật đầu hỏi:
Hai năm qua chúng ta có liên lạc không?


Ừ... Thỉnh thoảng có liên lạc, chủ yếu do anh quá bận.
Hoắc Nhiễm ậm ừ.
Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Vậy Lệ Thần đến số 54 để nhận việc riêng là sao?


Chỉ là đến giúp khi không đủ người thôi mà... Sao nào? Cậu sợ chúng tôi không trả tiền cho cậu ta à?
Đoàn Phong trêu chọc hỏi.
Viên Mục Dã buồn cười hỏi:
Sao anh khó chiều thế, chưa từng nghe câu ‘Giơ tay không đánh người tặng quà’ à? Kim Bảo nhà tôi nhiệt tình với anh một chút thì có gì là sai...

Đoàn Phong dỗi:
Được lắm, cậu mới là điển hình của bao che cho con! Tôi còn không thân với cậu bằng con chó vàng đó hả?

Đoàn Phong nhún vai:
Việc này thì cậu phải hỏi Từ Lệ, lúc đó là cậu 9và anh ta xử lý vụ án... Nhưng tôi có nghe cậu kể qua rằng, lý do phát sinh vụ nổ là vì nội bộ bọn cướp xảy ra nội chiến, vết thương ở chân của 6cậu nói một cách chính xác thì không phải bị thương do vụ nổ mà là do nhảy khỏi xe ngay lúc vụ nổ xảy ra.

Nói đến đây, Đoàn Phong cúi đ5ầu nhìn chân trái Viên Mục Dã, sau đó vỗ nhẹ vào vết thương và bảo:
Nói đến đây... Cái chân của cậu thật sự khiến chúng tôi rất đau đầu, chúng tôi đã tìm mọi cách. May mà bây giờ cũng khôi phục bình thường.

Viên Mục Dã cười đáp:
Đã không sao rồi, có thể chạy nhảy... cảm giác còn linh hoạt hơn trước đây nhiều!

Hoắc Nhiễm vội vàng gật đầu:
Vậy là tốt rồi...

Viên Mục Dã nhíu mày hỏi:
Lúc đó tôi bị thương nặng như vậy à?

Đoàn Phong thở dài:
Đương nhiên, con côn trùng tinh ở nhà cậu vào vào ra ra cả bảy lần mà cũng vô dụng... Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện không vui này nữa, đợi khi nào cậu hồi phục ký ức thì sẽ nhớ lại toàn bộ thôi.

Viên Mục Dã lắc đầu cười:
Tính tình của anh bây giờ có vẻ càng ngày càng tốt đấy nhỉ, trước đây anh không tin cậu ta mà?

Đoàn Phong thở dài:
À thì... con người rồi cũng sẽ thay đổi mà, hơn nữa, là cậu tin cậu ta còn gì. Đúng rồi, tôi muốn hỏi đêm nay cậu ngủ ở đâu? Hay là về số 54 đi!

Viên Mục Dã cảm thán:
Thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ chớp mắt mà đã ba năm, thật ra tôi cảm thấy ba năm qua mình sống cũng không quá hài lòng... Nếu không tại sao tôi lại rất ít liên lạc với mọi người chứ?

Hoắc Nhiễm lập tức hơi khẩn trương, cậu ta nói:
Chủ... chủ yếu là anh quá bận. Đúng rồi, chân của anh... không sao chứ?

Nghe thấy Đoàn Phong nhắc đến Lệ Thần, lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến cậu ta và Kim Bảo, vì vậy cậu vội vàng hỏi:
Ba năm qua Lệ Thần và Kim Bảo sống thế nào? Trước đó lúc gọi điện thoại cho anh, vì Thạch Lỗi đang ở ngay bên cạnh nên tôi không tiện hỏi.

Đoàn Phong vừa cười vừa trả lời:
Đừng lo lắng về hai tên đó, chẳng phải chủ nhân cũ của con chó vàng đã để lại một khoản tiền sinh hoạt cho nó sao? Chỗ đó đủ để họ chi tiêu hàng ngày trong mấy năm qua. Con côn trùng tinh kia cũng càng ngày càng giống người, bây giờ cậu ta đã có sự nghiệp riêng, thỉnh thoảng cậu ta còn đến số 54 để nhận một số việc riêng, vì vậy cuộc sống của họ rất ổn.

Viên Mục Dã ngạc nhiên:
Cậu ta làm việc gì thế?

Đoàn Phong cười gian, đáp:
Cậu ta giúp người khác bắt bồ bịch, nam nữ không giới hạn! Nghe nói khối lượng nghiệp vụ mỗi tháng khá lớn.

Trên đường đi, Viên Mục Dã thấy chỉ còn mình và Hoắc Nhiễm nên cố tình mớm lời:
Tiểu Nhiễm, mấy năm không gặp trông cậu to cao hơn đấy nhỉ!

Hoắc Nhiễm ngượng ngùng nói:
Hai năm gần đây em và Trương Khai cùng tập thể hình, bình thường trông chỉ số thông minh của anh ta là số âm thế thôi, chứ ở phương diện này, Trương Khai có kinh nghiệm lắm đấy...


Không được, tôi muốn về thăm nhà một chút... Đã lâu rồi không gặp Kim Bảo, tôi rất nhớ nó, không biết nó đã quên tôi hay chưa.
Viên Mục Dã cảm thán.
Đoàn Phong chép miệng:
Cái này cũng khó nói lắm... Tôi đi gặp nó vài lần, nó vừa nhìn thấy tôi cầm theo đồ hộp thì vô cùng vui vẻ, chỉ cần vài phút là bị tôi lừa đi ngay, đúng là cái đồ ai có sữa người đó là mẹ, có đồ hộp là cha.

Lúc này, chiếc xe chạy đến ngõ nhà Viên Mục Dã, Hoắc Nhiễm dừng xe ở ven đường rồi hỏi:
Anh, anh có muốn em vào cùng không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.