Chương 983: Lựa chọn giống nhau


Viên Mục Dã cười, nâng đầu con chó lên và nói:
Đến đây nào, để tao xem hai năm qua mày có béo lên không...


Kết quả Viên Mục Dã nhì8n thấy lông trên mặt Kim Bảo đã hơi bạc trắng, cậu lập tức cảm thấy chua xót và đặc biệt khó chịu... Con chó này năm nay cũng đã gần mười t3uổi, nó có thể được coi là một con chó già rồi. Nếu Viên Mục Dã lại đi tiếp hai, ba năm nữa, rất có thể lần sau quay về sẽ không còn nhìn t9hấy nó nữa.

Lệ Thần ở bên cạnh thấy sắc mặt Viên Mục Dã hơi khác thường, hắn nói cứ như có thuật đọc tâm vậy:
Anh yên tâm đi, có t6ôi ở đây mà, nó có thể sống thêm tám đến mười năm nữa...

Sau khi Hoắc Nhiễm rời đi, Lệ Thần cười nói với Viên Mục Dã:
Đi nào, chúng ta về nhà thôi.

Viên Mục Dã nghe xong cúi đầu nhìn Kim Bảo đã bình tĩnh trở lại và nói:
Đi... Về nhà!

Khi bước chân vào cái sân nhỏ quen thuộc một lần nữa, Viên Mục Dã cảm thấy như đã cách một đời, đến cả chính Viên Mục Dã cũng không ngờ được, một lần đi làm bình thường lại đi đến hơn ba năm...
Sau khi hai người và một chó vào nhà, việc đầu tiên Viên Mục Dã làm là nhìn xung quanh một lượt, cậu phát hiện căn nhà rất sạch sẽ, hơn nữa còn có thêm một số đồ đạc mới... Xem ra Đoàn Phong nói đúng, Lệ Thần càng ngày càng giống người, hắn không còn là con côn trùng tinh chỉ biết ngụy trang thành con người giống như trước đây.

Xem ra cậu và Kim Bảo sống cũng ổn nhỉ?
Viên Mục Dã trêu chọc.
Lệ Thần cười nói:
Cũng được, anh cũng biết tính tôi rồi đây, trong mắt đồng loại thì tôi là một kẻ dị biệt, tôi chỉ muốn bên cạnh mình có một người bạn rồi sống cuộc sống tự do thoải mái... Mặc dù Kim Bảo chỉ là con chó trong mắt con người, nhưng trong mắt tôi thì nó cũng chẳng khác gì con người, vì vậy nó rất hợp để làm bạn với tôi.

Lệ Thần lắc đầu:
Một lần cũng không...

Viên Mục Dã gật đầu, không còn dây dưa với vấn đề này nữa, bởi vì cậu biết dù mình có hỏi thế nào thì Lệ Thần cũng trả lời không hề sơ hở, hơn nữa Viên Mục Dã mơ hồ cảm thấy mọi người đang dùng cùng một kịch bản để đối mặt với cậu...

Tôi nghe Đoàn Phong nói, cậu lúc đó tự mình chữa chân cho tôi?
Viên Mục Dã hỏi dò.
Viên Mục Dã cau mày, hỏi:
Cậu không thể nói gì đó may mắn một chút sao?
5
Lệ Thần bất đắc dĩ nói:
Được rồi, yên tâm đi, có tôi ở đây thì đảm bảo là Kim Bảo sẽ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn... Được chưa?

Viên Mục Dã lườm hắn một cái, sau đó cậu đứng dậy và phất tay với Hoắc Nhiễm:
Cậu về đi, trên đường lái chậm thôi!

Viên Mục Dã nghe thấy Lệ Thần đặt mình ngang với một con chó thì dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại, cậu cảm thấy Lệ Thần nói cũng không sai, dù sao bọn họ không phải cùng một giống loài, đương nhiên sẽ không phân chia cao thấp.

Trước khi anh về, đội trưởng Đoàn có gọi điện cho tôi, anh ta nói anh đêm nay cũng uống khá nhiều...
Lệ Thần nói xong bèn đưa một cốc nước cho Viên Mục Dã:
Nào, uống nước mật ong để giải rượu đi.

Viên Mục Dã cầm cốc nước mật ong uống một ngụm rồi nói:
Tôi không sao, không khó chịu đâu...

Viên Mục Dã nghe vậy mà trong lòng vẽ lên một dấu chấm hỏi, xem ra ba năm qua việc tương tác giữa Đoàn Phong và Thạch Lỗi còn nhiều hơn so với cậu tưởng! Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nghiêm túc nhìn Lệ Thần và hỏi:
Mấy năm qua tôi có chủ động liên lạc với cậu không?


Không, anh quá bận, hơn nữa anh cũng lo lắng Thạch Lỗi sẽ phát hiện ra tôi, cho nên...
Lệ Thần thở dài.
Viên Mục Dã hơi nghi ngờ:
Không một lần nào sao?

Lệ Thần nghe xong bèn nhìn lên nhìn xuống để quan sát Viên Mục Dã:
Anh cảm thấy cơ thể mình bây giờ thế nào?

Viên Mục Dã buồn cười hỏi:
Tại sao lần trở lại này, ai gặp tôi cũng quan tâm hỏi thân thể tôi thế nào nhỉ? Trước đây tôi có phải là một người yếu ớt không được ra gió đâu?

Lệ Thần nói:
Chẳng phải là vì lúc trước anh bị thương sao? Mặc dù mấy người Đoàn Phong đã hơn ba năm không gặp anh, nhưng bọn họ vẫn luôn để ý tình huống gần đây của anh... Vì vậy mà Thạch Lỗi mới báo sang bên này ngay sau khi anh bị thương.

Lệ Thần cười bất đắc dĩ:
Lúc đó anh thật sự bị thương rất nặng, tôi thử vài lần nhưng đều không thành công... Lúc đó, thật sự là một cú sốc lớn đối với tôi.

Viên Mục Dã ngẩn người:
Nếu đến cậu cũng không làm được, thì có vẻ lúc đó tôi thật sự bị thương rất nặng...


Thật ra lúc đó tôi vẫn còn một cách nữa, nhưng giữa tôi và Thạch Lỗi, đội trưởng Đoàn vẫn chọn tin vào con người...
Lệ Thần nói với giọng hơi thất vọng.
Viên Mục Dã bồn chồn hỏi:
Cách gì?



Đưa anh về... quê nhà của tôi. Năng lực của tôi có hạn, nhưng trùng chúa chắc chắn có cách cứu anh.
Lệ Thần trầm giọng nói.

Viên Mục Dã nhất thời không kịp phản ứng:
Trùng chúa?


Lệ Thần cười và hỏi lại:
Chẳng phải trước đây mọi người đều gọi như vậy sao?

Lúc này Viên Mục Dã mới hiểu ý của Lệ Thần. Hóa ra khi chữa thương cho Viên Mục Dã, Lệ Thần từng ngỏ ý muốn đưa Viên Mục Dã trở lại lối vào lòng đất khi tất cả mọi người đều bất lực với vết thương ở chân cậu... Nhưng Đoàn Phong lại không chịu tin tưởng Lệ Thần, vì vậy cuối cùng anh ấy đành phải giao Viên Mục Dã cho Thạch Lỗi.

Nhưng có một điều Viên Mục Dã không hiểu, lúc đó cậu bị thương ở chân, đầu óc chắc chắn rất tỉnh táo, cho dù Đoàn Phong không đồng ý thì chắc chắn cũng phải hỏi ý kiến của cậu, nhưng theo những gì Lệ Thần vừa nói, người quyết định cuối cùng không phải cậu mà lại là Đoàn Phong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.