Chương 984: Điểm huyệt
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1140 chữ
- 2022-02-08 08:06:12
Trong khoảng thời gian này, Viên Mục Dã chưa từng ngủ ngon, có thể là do sau khi tỉnh dậy, cậu không thể tiếp nhận mọi thứ trước mắt nên không thể ngủ8 được. Viên Mục Dã nghĩ rằng hôm nay cuối cùng cũng trở về nhà, nằm trên chiếc giường quen thuộc, chắc cậu sẽ ngủ ngon giấc chứ?
Không ngờ Vi3ên Mục Dã vừa ngủ thì giấc mơ quen thuộc đó lại ập đến...
Gã vừa nói ra lời này, Viên Mục Dã lập tức tỉnh lại từ trong mơ, cả người cậu đầm đìa mồ hôi... Đúng lúc này, Kim Bảo đang nằm ngoài cửa nghe thấy tiếng động nên thận trọng đi vào.
Viên Mục Dã thấy nó thì thở dài hỏi:
Nửa đêm mày không ngủ mà lại vào nhìn tao làm gì?
Sau khi nhìn thấy Viên Mục Dã, lão Lâm chủ động ôm chặt cậu, tiếp đó vỗ lưng cậu và bảo:
Trở về là tốt rồi... trở về là tốt rồi!
Viên Mục Dã cười:
Chẳng phải đội trưởng Đoàn đã nói rồi sao, sớm muộn thì tôi cũng phải trở về...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bất giác đưa tay sờ lên phần tóc phía sau đầu, không sờ không sao, vừa sờ là cậu thật sự thấy có thứ gì đó... Mặc dù không nhìn thấy nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm nhận được sau đầu mình có một vết sẹo to bằng hạt lạc.
Vết sẹo này hoàn toàn có thể chứng minh trước đây Viên Mục Dã đã mặc bộ khung xương, và nó cũng có thể chứng minh rằng một số cảnh tượng thỉnh thoảng hiện lên trong đầu Viên Mục Dã đều đã từng thật sự xảy ra.
Trong giấc mơ, vẻ mặt của Viên Mục Dã rất u ám, trên mặt đầy mồ hôi, cậu luyện tập từng bước cách điều khiển bộ khung xương, nhưng hiệu quả rõ ràng là không lý tưởng, cậu bước về phía trước như một đứa trẻ mới tập đi...
Viên Mục Dã nhìn những thứ này mà cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng cậu chỉ bị thương ở chân trái, tại sao lại phải mặc bộ khung xương cứ như bị tê liệt toàn thân vậy? Không ngờ trong lúc bối rối, cậu lại thấy Thạch Lỗi đột ngột xuất hiện và nói:
Dục tốc bất đạt, cậu tội gì phải cứng đầu như vậy chứ?
Bởi vì lão Lâm không uống rượu nên Đoàn Phong cũng không chuẩn bị cho những người khác uống, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, khiến Viên Mục Dã bất giác có cảm giác như trở về thời gian trước đây...
Không ngờ đúng lúc này, Trương Khai lại đi bật tivi trong phòng lên, bên trong đang phát một giải đấu Poker quốc tế... Có vẻ như Hoắc Nhiễm và Trương Khai rất có hứng thú với thứ này, cả hai chăm chú theo dõi.
Đoàn Phong nghe xong liên tục gật đầu:
Giác ngộ của tên nhóc này cũng cao đấy!
Chắc chắn rồi...
Viên Mục Dã cười.
Kim Bảo bất mãn khịt mũi, Viên Mục Dã không còn cách nào khác nên đành đi vào phòng bếp rồi đưa cái gậy mài răng cho nó và nói:
Được rồi, bây giờ về ổ đi.
Lúc này Kim Bảo mới hài lòng quay về ổ, để lại Viên Mục Dã một mình ngẩn người trong phòng khách... Lúc này, cậu mới chợt nhớ ra lần đi tham quan những phòng thí nghiệm ở trụ sở chính, Thạch lỗi đã từng nói rằng muốn dùng ý thức khống chế bộ khung xương thì phải cấy một con chip vào sau đầu.
Mặc dù càng ngày Viên Mục Dã càng thấy nghi ngờ, và Đoàn Phong luôn tránh né những vấn đề quan trọng. Nhưng có một điều Viên Mục Dã có thể khẳng định, đó là mọi người cùng nhau nói dối cậu không phải vì muốn lừa gạt cậu, ngược lại, có thể là vì họ muốn tốt cho cậu thôi. Nhưng cảm giác bị người khác giấu giếm cũng không tốt đẹp gì, vì vậy Viên Mục Dã rất muốn biết mình đã ra sao trong ba năm qua...
Khi Hoắc Nhiễm đến đón Viên Mục Dã, trời cũng đã sắp trưa, cậu ta đưa Viên Mục Dã đến thẳng Xuân Phong Lý và bảo rằng lão Lâm đang chờ cậu ở đó... Khi gặp lại lão Lâm, Viên Mục Dã mới cảm nhận được thời gian thật sự đã trôi qua, lão Lâm dường như tang thương hơn nhiều so với ba năm trước.
Sau khi đi đến kết luận này, Viên Mục Dã bỗng cảm thấy hơi bối rối, cậu nghĩ mãi mà không rõ mình đã bị làm sao? Tại vì sao mà tất cả mọi người đều vô tình hoặc cố ý lảng tránh những câu hỏi quan trọng của cậu? Giống như trước đó tất cả mọi người đều đã thương lượng với nhau rồi vậy.
Sau khi suy nghĩ, Viên Mục Dã quyết định đi tìm Từ Lệ và hỏi anh ta xem vụ án lúc trước như thế nào. Nhưng hôm sau, khi Viên Mục Dã gọi tới đơn vị của Từ Lệ, cậu lại được thông báo rằng Từ Lệ đã đi chỗ khác phá án rồi nên tạm thời không liên lạc được... Trong lòng Viên Mục Dã biết rõ, nếu tất cả những chuyện này không phải ngẫu nhiên thì chỉ có thể là đối phương cố tình tránh mặt cậu.
Viên Mục Dã mờ mịt nhìn bóng lưng trong giấc mơ... Cậu biết đây là ký ức trong tiềm9 thức của mình, mặc dù Viên Mục Dã không nhớ được gì nhưng những hình ảnh này vẫn luôn ở nơi sâu nhất trong tâm trí cậu.
Ngay sau đó, Viên Mụ6c Dã lại mơ thấy một số hình ảnh rời rạc, mặc dù những thứ này rất xa lạ với Viên Mục Dã, nhưng nó khá khớp với những giấc mơ trước. Có vẻ như Viên M5ục Dã đang ở trong sân huấn luyện, cậu mặc một bộ khung xương và bước đi rất khó khăn.
Đại Quân thấy vậy bèn trêu chọc:
Viên này, tôi nói cho cậu biết, trong mấy năm cậu không ở đây, Tiểu Nhiễm và Trương Khai càng lúc càng ăn ý, hai đứa chúng nó hết đi tập thể hình chung rồi lại chơi game cùng nhau, bây giờ tôi hiếm khi nghe thấy chúng nó cãi nhau lắm.
Viên Mục Dã cảm khái:
Thế chứng tỏ cả hai đều đã trưởng thành rồi đấy, con người không thể sống mà chỉ biết bản thân mãi được... Học cách thích ứng với những người xung quanh cũng không phải chuyện xấu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.