Chương 989: Hàng xóm tốt


Sắc mặt của A Triết lập tức trở nên khó coi:
Biến thành trẻ con thì không thể biến về được, anh đồng ý nuôi tôi vài chục năm, tôi cũng b8iến thử cho anh xem...


Thạch Lỗi nghe xong cũng tỏ vẻ ghét bỏ:
Thôi đi, tôi không định trở thành ông cha hờ của cậu đâu!

3
Viên Mục Dã nghe hai người này trêu đùa rất khiếm nhã nên không tham gia, thay vào đó, cậu nhìn xung quanh ngôi nhà... Mặc dù lúc nà9y sương mù đã tan gần hết, nhưng không khí vẫn còn rất ẩm ướt, nó chẳng những không có sự thoải mái lúc ban đầu mà ngược lại còn có một 6sự dính dấp khó mà giải thích được.

Mà ngôi nhà cổ của họ Ngô trông cũng u ám hơn, cứ như đó không phải là nơi dành cho người số5ng tiến vào. Nhưng xét đến việc đây là một ngôi nhà cổ với hàng trăm năm lịch sử thì khó mà tránh khỏi việc tồn tại một chút âm khí...
Bọn họ nhìn quanh sân một lượt và phát hiện trong này có khá nhiều thứ có giá trị, đầu tiên là một số đồ nội thất bằng gỗ đàn hương lá đỏ và cây hoàng hoa lê, bất kỳ thứ nào cũng có thể bán lên đến tiền triệu, cả ba người nhìn thấy mà há hốc mồm.
Viên Mục Dã nghi ngờ nhìn Thạch Lỗi và hỏi:
Giá của tòa nhà này là bao nhiêu?

Thạch Lỗi cũng khó mà tin nổi:
Không đến... 20 triệu.

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã tiện tay quệt thử góc giường, đúng là không hề có một hạt bụi nào, cho dù khí hậu ở đây ẩm ướt nên không có nhiều bụi, nhưng còn trong sân thì sao? Ở đó có rất nhiều cây cảnh, tại sao lại không có bất kỳ một chiếc lá rụng nào?
Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã cau mày bèn trầm giọng hỏi:
Cậu cũng cảm thấy có gì đó không ổn hả?

Viên Mục Dã gật đầu:
Cho dù tập đoàn nhặt được của hời trong buổi đấu giá, nhưng anh nhìn nơi này mà xem... Tuy hơi cũ nhưng lại rất sạch sẽ, xem ra có người thường xuyên quét dọn.


Vậy thì sao? Nhỡ người bán thuê người thường xuyên đến bảo dưỡng và quét dọn thì sao?
A Triết nói với giọng chẳng quan tâm.
Thạch Lỗi lắc đầu:
Nếu hắn có ý nghĩ đó thì chắc chắn phải biết giá trị của nơi này... Làm sao hắn có thể bán cho chúng ta với giá thấp như vậy? Xem ra chúng ta phải đi gặp người bán mới được.

A Triết nghe xong buồn cười nói:
Hai người có phải suy nghĩ nhiều quá rồi không, chúng ta đã xem hết từ trong ra ngoài, mặc kệ mấy cái đồ này là thật hay giả, chẳng phải chúng ta cũng không nhìn ra vấn đề à? Sao nào? Được lợi rồi mà còn có ý kiến à? Sao cứ bắt người bán phải nói lý do mà họ bán rẻ chứ... thế chẳng phải đầu có có vấn đề sao?

Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra, Viên Mục Dã ngửi thấy mùi gỗ đàn hương nồng nặc, sân được lát gạch xanh, tất cả đồ đạc dường như đều là những đồ vật cũ không có màu sắc, khiến người ta như có cảm giác quay về quá khứ.
Thạch Lỗi đi đến trước một cây cột, gã giơ tay ra sờ rồi bảo:
Đều là gỗ lim, bảo sao đã cũ thế này rồi mà vẫn không bị mục nát...

Viên Mục Dã không nghiên cứu nhiều về kiến trúc cổ, vì vậy cậu không biết đây là loại gỗ gì, nhưng Viên Mục Dã thấy những hoa văn được chạm khắc trên cửa sổ đều vô cùng tinh xảo, chỉ sợ loại tay nghề này bây giờ rất khó để nhìn thấy.
Thạch Lỗi nghe thế bèn tiện tay đẩy cửa bước vào một căn phòng, gã đi vào xem và phát hiện đây là phòng ngủ, chiếc bình phong và giường gỗ đều làm bằng gỗ đàn hương lá đỏ, dù Viên Mục Dã có thiếu kiến thức thì cũng biết, nếu những đồ vật trong phòng đều là thật, chỉ riêng hai thứ này đã hơn chục triệu...

Trông nó không giống đồ giả... Nhưng tôi không phải chuyên gia trong lĩnh vực này, vì vậy phải nhờ người có chuyên môn đến tính giá mới được.
Thạch Lỗi tỏ ra khó xử.
Lúc này, Viên Mục Dã bỗng phát hiện có chỗ không ổn, theo lý thuyết chỗ này đã lâu không có người ở, nhưng tại sao cả sân và nhà đều sạch sẽ như vậy?
Viên Mục Dã giật mình hỏi:
Mấy cái ghế kia chắc cũng hơn cái giá đó chứ?

Thạch Lỗi cũng hoang mang:
Chẳng lẽ người bán không biết giá trị của những đồ cổ này sao?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Không đâu... Hay anh thử nhìn lại xem những đồ vật cũ này có phải đồ dởm không?

Thạch Lỗi nghe mà tức, nếu biết đối phương không đến thì mấy người họ đến đây làm cái khỉ gì? Hơn nữa khi phải bàn giao căn nhà, đối phương lại liên tục tìm cớ, chưa biết chừng tên đó đã dọn hết đồ cũ trong căn nhà đi rồi cũng nên?
Thạch Lỗi không hề chần chừ nữa, gã đi đến xé câu đối lớn màu đỏ bên trái cổng, một lỗ nhỏ ẩn phía sau bất ngờ xuất hiện...
Thạch Lỗi thò tay vào lấy chìa khóa, sau đó âm trầm nói:
Đi vào trước đã! Đợi khi nào gặp thằng cháu trai kia thì phải dạy cho nó một bài học mới được.

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nhìn cánh cổng bị khóa chặt của nhà họ Ngô rồi hỏi:
Anh hẹn đối phương lúc mấy giờ?

Thạch Lỗi cau mày nói:
Theo lý thuyết tên kia đáng lẽ phải đến từ lâu rồi, cậu đợi tôi gọi hỏi một chút đã...

Không ngờ sau khi điện thoại kết nối, bên kia lại gửi một tin nhắn thoại, ý tứ đại khái là anh ta đã đến nhưng tạm thời lại có việc nên phải rời đi, chìa khóa của căn nhà cổ được để ở góc dưới bên phải của câu đối bên trái cổng, mấy người Thạch Lỗi cứ tự lấy chìa khóa mà vào nhận nhà.
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi liếc nhìn nhau và không nói gì, đầu óc của hai người sâu sắc hơn A Triết nhiều, vì vậy họ đều cảm nhận được trong chuyện này chắc chắn có vấn đề...

Thấy hai người không nói gì, A Triết cũng hơi bực bội:
Tôi đói rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước đã!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.