Chương 990: Qua đêm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1182 chữ
- 2022-02-08 08:06:03
Chỉ cần ba người Viên Mục Dã không phải kẻ ngốc, thì trong tình huống này không thể tùy tiện đi sang nhà người ta được. Với cả, nếu h8ọ chỉ nói khách sáo thế thôi thì sao? Thế nên Thạch Lỗi cười từ chối:
Anh Sài khách sáo quá, chúng tôi hôm nay mới đến đây lần đầu 3nên không tiện quấy rầy, như vậy đi, để lần sau chúng tôi nhất định sẽ chủ động qua thăm anh.
Tuy trên mặt Sài Vũ lộ vẻ tiế9c nuối, nhưng anh ta cũng không ép buộc họ, mà chỉ cười bảo:
Nếu đã vậy thì tôi cũng không giữ mọi người nữa, các cậu đi qua hai co6n phố về phía trước là có một nhà hàng đặc sản của địa phương chúng tôi, các cậu có thể ăn một bữa đơn giản ở đó.
A Triết tức giận gắt:
Đúng là có ma mà, xe đắt tiền như vậy mà cũng hỏng được à?
Thạch Lỗi cười bảo:
Dù là máy bay hay ô tô, đến lúc hỏng thì phải hỏng thôi... Ai bảo cậu không kiểm tra xe trước khi ra ngoài?
May mà cửa hàng bán đồ ăn vặt cũng có món khác, mấy người Viên Mục Dã đi vào và chọn tạm vài món ăn địa phương, coi như là ăn một bữa đơn giản. Viên Mục Dã ngồi nhìn xung quanh, cậu phát hiện trong cửa hàng có mười mấy cái bàn, nhưng cũng chỉ có ba người họ...
Viên Mục Dã nghĩ thầm:
Chắc thời điểm này có rất ít người dân thị trấn đến ăn chăng?
Không ngờ ông chủ lại vui mừng hỏi:
Thật à? Vậy quá tốt rồi, thị trấn của chúng tôi đã lâu không có người ngoài đến ở.
Thạch Lỗi lại lắc đầu:
Tôi phải nói thật với ông rằng, chúng tôi mua căn nhà cổ của nhà họ Ngô chỉ là để đầu tư, chúng tôi không có ý định ở lại thị trấn...
A Triết tự biết mình đuối lý nên đành ỉu xìu, nói:
Vậy anh bảo phải làm gì bây giờ? Hôm nay chắc không đi được nhỉ?
Vẻ mặt của Thạch Lỗi hơi khác thường, Viên Mục Dã cũng nhận thấy gã không muốn ở lại thị trấn nhỏ này, vì vậy cậu suy nghĩ rồi đưa ra đề nghị:
Hay là gọi xe đến đón?
Ông chủ kéo một chiếc ghế ở bên cạnh rồi ngồi xuống, nói:
Đó là vì các cậu chưa biết chỗ tuyệt vời của nơi này thôi, tôi dám cam đoan rằng chỉ cần các cậu ở thị trấn thêm vài ngày, chắc chắn các cậu không bao giờ muốn rời khỏi đây nữa.
Viên Mục Dã lấy làm khó hiểu:
Nếu đã như vậy, tại sao những người mua căn nhà cổ của nhà họ Ngô đều dọn đi rồi?
Lúc này, ông chủ rất nhiệt tình bê một đĩa măng xào thịt khô nóng hổi đến, ông ta nói:
Đồ ăn đã sẵn sàng, nếu mấy vị còn cần gì thì cứ gọi tôi.
Thạch Lỗi cảm ơn và hỏi:
Ông chủ, công việc kinh doanh của quán bình thường thế nào?
Vì muốn n5gắm nhìn cảnh sắc của địa phương, ba người Viên Mục Dã không chọn lái xe, hơn nữa khoảng cách cũng không quá xa nên họ đi bộ đến chỗ mà Sài Vũ đã nói...
Khi họ đi đến nơi thì phát hiện nhà hàng đặc sản qua lời kể của Sài Vũ lại là một cửa hàng ăn sáng, sau khi hỏi thăm những người xung quanh mới biết, hóa ra các cửa hàng trong thị trấn đều chỉ bán một số đồ ăn vặt, chứ căn bản không có một nhà hàng đúng nghĩa nào.
Nghe thấy Viên Mục Dã đồng tình với cách nói của mình, đối phương tiếp tục nhiệt tình thuyết phục ba người, ông ta bảo họ cứ ở lại thêm vài ngày, đến lúc đó ông ta bảo đảm ba người họ sẽ cảm thấy hoàn toàn xứng đáng với chuyến đi này.
Sau khi ba người Viên Mục Dã ra khỏi cửa hàng ăn sáng, sắc mặt của họ đều hơi kỳ quái, không phải họ phát hiện điều gì nghiêm trọng mà là vì người dân ở đây dường như nhiệt tình một cách thái quá đối với ba người ngoài như họ.
Chuyện khác thường thì chắc chắn có vấn đề, cho dù người dân ở nơi này thật thà, nhiệt tình hiếu khách thì cũng không thể nhiệt tình đến mức vừa nhìn thấy người ngoài là thuyết phục họ định cư ở đây chứ?
Lúc này trời đã tối, ba người có một dự cảm không lành về thị trấn này, vì vậy bọn họ quyết định đi đến thành phố cách đây không xa để nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ để gặp được người bán rồi lại tính tiếp... Không ngờ khi cả ba quay lại xe, A Triết lại phát hiện xe bị trục trặc, dù có làm thế nào cũng không thể nổ máy!
Ông chủ vội vàng giải thích:
Đó là vì tính cách của họ quá nóng nảy, thật ra chỉ cần vượt qua mấy ngày đầu tiên, các cậu sẽ hiểu những lời tôi nói. Thị trấn nhỏ của chúng tôi có môi trường tốt, nó không hề phức tạp và ồn ào như thế giới bên ngoài, đây là một nơi tốt để mọi người sống thoải mái...
Viên Mục Dã gật đầu:
Nghe ông nói như vậy, thì chỗ này thật sự là một nơi tốt.
Thế nhưng, khi Thạch Lỗi lấy điện thoại ra xem, gã phát hiện tín hiệu mạng ở đây cực kém, đừng nói là gọi xe qua mạng mà có thể gọi điện đã là rất tốt rồi, sau đó Thạch Lỗi gọi người đến sửa xe, nhưng lại được báo là chỗ này có sương mù nên phải sáng sớm mai họ mới đến được.
A Triết nghe xong quay đầu nhìn Thạch Lỗi và hỏi:
Chẳng lẽ phải ở đây một đêm?
Ông chủ cười đáp:
Cũng được, nhưng người ở đây thường ăn sáng và ăn trưa ở bên ngoài, rất ít khi có khách đến vào thời điểm này... Mấy cậu đây trông rất lạ mắt, chắc đến thị trấn xem nhà hả?
Dường như đã quen với câu hỏi như vậy của người dân trong thị trấn, Thạch Lỗi thản nhiên đáp:
Đúng vậy, chúng tôi đến nhận căn nhà cổ của nhà họ Ngô.
Thạch Lỗi bất đắc dĩ nói:
Đi ra ngoài mà không xem ngày... Đúng là đen đủi.
Trong lúc ba người đang cảm thấy khó xử thì vừa đúng lúc Sài Vũ đi ra khỏi sân nhà, anh ta thấy ba người họ cau mày đứng bên cạnh chiếc xe thì bèn đi tới và cười bảo:
Cũng muộn rồi, nếu các cậu muốn rời khỏi thị trấn thì phải đi nhanh một chút, nếu không đường núi quá nhiều sương mù sẽ rất nguy hiểm...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.