Chương 991: Tiếng trống
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1187 chữ
- 2022-02-08 08:06:26
Và thế là, vì xe bị trục trặc mà ba người bọn họ không thể không qua đêm ở căn nhà cổ nhà họ Ngô, và sau khi trải qua đủ loại chuyện, đã l8àm họ hiểu được sâu sắc đạo lý
Ăn được món lợi nhỏ, lại gặp phải thiệt thòi lớn’
.
Ba người nhận chăn xong, tạm biệt Sài Vũ rồi 3vội vã trở về căn nhà cổ, bởi vì bọn họ luôn cảm thấy sự nhiệt tình của người đàn ông này khiến người ta có chút khó chịu… Tuy nói nhiệt 9tình giúp đỡ người khác chẳng có gì sai, nhưng quá nhiệt tình lại khiến mấy người Viên Mục Dã cảm thấy không được tự nhiên.
Sau âm thanh
Rầm rầm
của cơ quan vận chuyển, vách của giếng cổ đột nhiên thụt một nửa xuống dưới đất, một bậc đá kéo dài đến dưới mặt thềm đá bỗng đột ngột xuất hiện trước mắt bọn họ… Lúc này, tiết tấu của tiếng trống ở phía xa xa đột nhiên tăng tốc, giống như đang thúc giục A Triết đứng ở trên thềm đá mau chóng xuống dưới vậy.
Thạch Lỗi nghe thấy tiếng trống thay đổi bèn thì thầm bảo:
Xem ra A Triết hẳn là bị tiếng trống kỳ quái này thôi miên rồi, chỉ không biết mục đích đối phương làm như vậy là để làm gì?
Viên Mục Dã đi trên bậc đá và thấy rằng mặc dù môi trường ở đây rất ẩm ướt nhưng không có rêu bám trên bậc đá, điều này chứng tỏ hẳn là có ai đó xử lý đặc biệt ở trên mặt bậc đá, để phòng ngừa những kẻ mơ mơ màng màng đi xuống dưới như A Triết, bởi vì dưới chân quá trơn mà ngã chổng vó…
Ai ngờ ba người càng xuống sâu lại càng tối, A Triết mơ mơ màng màng bị tiếng trống khống chế đương nhiên sẽ không lạc đường. Nhưng Viên Mục Dã và Thạch Lỗi vốn rất tỉnh táo lại không may mắn như vậy. Đặc biệt là Thạch Lỗi, mấy lần suýt nữa thì lăn xuống bậc đá vì không nhìn rõ đường... Cũng may cuối cùng được Viên Mục Dã kịp thời giữ chặt mới không bị mất mặt xấu hổ.
Tim Viên Mục Dã giật thót, nhưng khi nhìn lại thì hóa ra lại là Thạch Lỗi? Nếu không phải cậu ngửi thấy mùi thảo mộc thoang thoảng trên người đối phương, thì chắc vừa rồi cậu đã xoay tay vung ra một cú đấm rồi.
Viên Mục Dã thấy Thạch Lỗi đưa tay lên làm động tác im lặng, sau đó hắn khẽ thì thầm vào tai cậu:
Có điều gì đó rất không bình thường… trông A Triết không giống như đang tỉnh táo.
Lúc này Viên Mục Dã mới phát hiện động tác của A Triết quả thực có chút cứng ngắc, cộng với tính tình của gã thì chắc chắn không thể nửa đêm chạy ra sân
Ngắm trăng
được. Nghĩ tới đây Viên Mục Dã thầm giật mình, và nghĩ chẳng lẽ tiếng trống kỳ quái này có vấn đề?
Ai ngờ đúng lúc này A Triết đột nhiên quay người lại, sau đó làm như không nhìn thấy Viên Mục Dã và Thạch Lỗi, ánh mắt đờ đẫn lướt qua hai người họ... Vì bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng không đánh thức A Triết ngay lập tức, mà là chậm rãi đi theo sau gã, muốn xem tiếp theo gã sẽ đi đâu.
Viên Mục Dã cười đáp:
Quá đơn giản… cứ đi theo xuống cùng chẳng phải sẽ biết sao.
Lúc này A Triết đã chuẩn bị đi xuống dưới, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi cũng vội vàng theo sát đằng sau, để tránh bị cửa ngầm của giếng cổ chặn ở ngoài lại trợn tròn mắt bất lực.
Mà điều kỳ lạ nhất là, khi Viên Mục Dã nằm xuống chuẩn bị ngủ lại, thì thứ âm thanh kia dường như cứ vo ve bên tai, ồn ào đến mức khiến cậu không thể ngủ tiếp được.
Chẳng còn cách nào khác, Viên Mục Dã đành phải bật dậy khỏi giường, muốn đi ra ngoài xem nhà ai nửa đêm không ngủ mà quấy rầy giấc ngủ của mọi người? Nhưng khi vừa bước ra ngoài, cậu lại gặp A Triết đang đứng thẳng người ở trong sân, gã đưa lưng về phía Viên Mục Dã và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm… Viên Mục Dã cảm thấy kỳ lạ, vừa định gọi A Triết thì bị một bàn tay che miệng lại.
A Triết đi qua phòng khách ở phía trước, bước từng bước về phía sân sau, nơi đó có một số tảng đá hình thù độc đáo và một cái giếng cổ có hàng rào bao quanh. Ngay sau đó A Triết trèo qua hàng rào và đi tới bên cạnh giếng cổ, rồi đứng sững ở nơi đó…
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi cùng theo sát, sợ vừa không chú ý một cái là A Triết sẽ nhảy vào trong giếng. Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại vượt ra khỏi dự kiến của họ, vì họ thấy A Triết mò mẫm trên bờ giếng cổ một lúc, rồi rút ra một chiếc khoen sắt trên thành ngoài của giếng.
Không biết có phải do trong căn nhà cổ có mùi gỗ đàn hương nên khiến người ta cảm thấy buồn ngủ hay không. Tóm lại, sau khi Viên Mục Dã nằm ở trên giường, chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi. Cậu cứ nghĩ rằng mình sẽ ngủ thẳng một mạch đến sáng, nhưng ai ngờ đến nửa đêm lại bị đánh thức bởi một tiếng trống kỳ lạ.
Đó là một tiếng trống rất trầm nhưng lại nhịp nhàng, đồng thời, dường như còn kèm theo tiếng của rất nhiều người đang hát. Đáng tiếc âm thanh kia rất mơ hồ, Viên Mục Dã không thể nghe chính xác những gì họ đang hát...
Tuy h6oàn cảnh ở trong căn nhà cổ cũng coi như sạch sẽ, giờ chỉ cần trải chỗ chăn đệm mà vợ chồng nhà họ Sài cung cấp lên những chiếc giường cổ5 vô giá kia, cũng đủ cho ba người đàn ông trưởng thành bọn họ ngủ qua một đêm rồi.
Khi chia phòng, Viên Mục Dã thực sự không muốn ngủ trên những chiếc giường cổ đắt tiền đó, vì vậy cậu tìm một căn phòng trông giống như phòng dành cho khách để ngủ, tránh việc trong lúc mình ngủ mơ vô tình đá vào chiếc giường làm nó rụng mất miếng nào đấy thì lại không đền nổi…
Viên Mục Dã thấy Thạch Lỗi luôn vấp ngã thì kỳ quái hỏi:
Anh bị bệnh quáng gà à?
Thạch Lỗi nghe vậy tức giận nói:
Cái chỗ đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón như thế này, có bị bệnh quáng gà hay không cũng đều không thể nhìn thấy đường nhé?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.