Chương 993: Cảnh trong mơ chân thật


A Triết đen mặt nói:
Cái giường rách kia mà đáng giá mấy triệu cơ à?! Không phải ý nghĩa của cái giường là để cho người ta ngủ thoải mái trê8n đó hay sao? Đầu óc mấy tên thời xưa bị úng hả? Mất bao công sức vậy để rồi mình ngủ trên đó mà cả người nhức mỏi à?!


Viên Mục Dã 3buồn cười quá:
Giường rách ư? Chiếc giường anh ngủ là giường gỗ hoàng hoa lê đó… Có thể là do đệm giường mỏng quá chăng? Loại giường này mà9 anh còn muốn ngủ giống cảm giác giường lớn của khách sạn hả? Đừng có nằm mơ nữa!

A Triết buồn bực hỏi:
Tối hôm qua các anh có nghe tiếng trẻ con khóc không?

Viên Mục Dã và Thạch Lỗi liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều hơi là lạ…
Sau đó cả ba người vội vã đến quán ăn sáng, vừa đẩy cửa vào thì thấy không còn vắng vẻ như trước, có hơn chục bàn đã kín chỗ.
Chủ quán thấy ba người Viên Mục Dã tới lập tức nhiệt tình chào:
Các vị tới rồi, nào nào nào! Bên này có chỗ…

Khi ba người vội vàng trở lại xe, chỉ có mỗi mình A Triết còn sự nhiệt tình với bữa sáng. Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đều chẳng ăn vào nổi miếng nào nữa.
Lúc này Thạch Lỗi nhìn người qua đường đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ xe:
Tình hình có vẻ không ổn, đêm qua tôi cũng mơ thấy một giấc mơ lạ.

Thật ra Thạch Lỗi là người cực kỳ không thích đông đúc. Gã thấy trong quán đông người quá, vốn định quay đầu rời khỏi, nhưng bị chủ quán gọi vậy nên đành cố gượng đi vào. Tất cả những thực khách khác đang ăn bên trong đều lũ lượt nhìn ra ba người bọn họ, trên mặt toàn là nụ cười
cực kỳ thân thiện
.
Nhưng thấy cảnh như vậy, trong lòng Viên Mục Dã lại nảy sinh cảm giác dị dạng, bởi vì cậu đã từng gặp mỗi một gương mặt ở đây trong giấc mơ kia, hơn nữa đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ ràng những người này nốc từng vốc thứ ghê tởm trong ao máu như thế nào.
Mặt Viên Mục Dã nặng trịch:
Không phải anh cũng mơ thấy giếng cổ ở sân sau là lối vào thông xuống dưới lòng đất, phía dưới còn có một cái ao máu to trông cực kỳ kinh tởm đấy chứ?

Thật ra Viên Mục Dã chẳng cần Thạch Lỗi trả lời nữa, bởi vì ánh mắt của gã đã đủ để nói rõ gã và cậu mơ cùng một giấc mơ. Trái lại, A Triết bên cạnh lại mờ mịt, hỏi:
Hai người toàn nói cái gì thế?!

Thạch Lỗi cười đáp:
Tàm tạm, chỉ không quen ngủ giường gỗ trong nhà thôi…

Lúc này trong xe nôi vang lên tiếng khóc nỉ non, An Tĩnh thấy thế vội khẽ dỗ vài câu. Lúc này tiếng khóc mới ngừng, sau đó cô ta ngẩng đầu nói:
Tối hôm qua Tiểu Bảo khóc lâu lắm, không làm ồn đến các anh chứ?

Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, sắc mặt Thạch Lỗi b6ỗng thay đổi, dường như nghĩ tới chuyện gì không hay. Gã nghiêm mặt nói với hai người họ:
Ra ngoài ăn sáng trước đã, lát nữa tôi sẽ liên hệ5 thử với thằng cháu kia, nếu hắn vẫn thoái thác không tới, chúng ta cứ mặc kệ và liên hệ bên thẩm định giá tới xem đồ…

Khi ba người ra khỏi căn nhà thì trùng hợp làm sao lại gặp An Tĩnh chuẩn bị ra ngoài. Cô ta mỉm cười chào hỏi bọn họ:
Buổi sáng tốt lành! Đêm qua các anh ngủ thế nào?

Viên Mục Dã nhìn ra bên ngoài, sau đó đè thấp giọng xuống:
Đúng là ở đây không ổn, cho dù vì giường quá cứng, mọi người đều không ngủ ngon, nhưng chúng ta cũng đâu thể nào mơ cùng một giấc mơ lạ được?

Thạch Lỗi gật gù:
Nói cách khác… đây vốn không phải mơ, mà là việc chúng ta đã thật sự trải qua.

Sau khi ba người ngồi xuống, Thạch Lỗi gọi tượng trưng một ít đồ ăn sáng, hơn nữa còn dặn chủ quán là bọn họ muốn đóng gói mang đi. Chủ quán nhanh chóng bỏ vào túi cho bọn họ, vẫn chưa thể hiện chỗ nào khác thường.
Viên Mục Dã nhìn vẻ mặt của những người kia khi ăn, thật sự rất khó để không liên tưởng đến
dáng vẻ ăn uống
của bọn họ ở trong mơ. Cậu lập tức chẳng còn hứng ăn bữa sáng chuẩn bị đóng gói mang đi nữa. Nhưng quan sát một hồi, Viên Mục Dã phát hiện ra một vấn đề, đó là trong cửa hàng này không có trẻ con.
Cuối cùng Viên Mục Dã lên tiếng trước:
Đêm qua tôi cũng chẳng nghe được gì, nhưng lại nằm mơ thấy một giấc mơ lạ.

Thạch Lỗi liếc nhìn xung quanh rồi bảo:
Lát nữa về xe rồi nói chuyện này sau!

Hơn nữa lúc nãy bọn họ đi trên phố cũng chưa từng nhìn thấy bất cứ đứa trẻ nào. Điều này không khỏi khiến Viên Mục Dã liên tưởng đến chuyện đoàn người bọn họ gặp phải ở nước M mấy năm trước. Chẳng lẽ cư dân ở đây cũng giống những người đó, bị sinh vật không rõ đến từ dưới lòng đất thay thế?
Nhưng Viên Mục Dã nghĩ đi nghĩ lại, hình như không phải thị trấn không có một đứa trẻ nào, ít nhất người hàng xóm tốt bụng Sài Vũ và An Tĩnh của họ có một đứa con nhỏ. Lúc này chủ quán xách bữa sáng đã đóng gói xong ra. Ba người bọn họ nhanh chóng tính tiền rồi chạy lấy người, không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.
Viên Mục Dã xua tay:
Không sao, tối qua mấy chúng tôi ngủ rất say, chút âm thanh ấy sẽ không ảnh hưởng đến chúng tôi đâu.

Sau khi chào An Tĩnh, ba người đi đến cửa hàng đồ ăn sáng ngày hôm qua với tâm sự nặng nề. Nói thật, đêm ngày hôm qua, ba người bọn họ chẳng ai nghe thấy tiếng trẻ con khóc cả.
A Triết vẫn hỏi bằng vẻ mặt khó hiểu:
Thế tại sao tôi không có những ký ức đó?


Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đồng thanh:
Đó là bởi vì lúc ấy cậu cũng không tỉnh!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.