Chương 994: Khoen sắt biến mất


Nếu không sợ phá hỏng ngăn kéo, Viên Mục Dã kéo mạnh nó ra từ lâu rồi, nhưng hiện giờ cậu đang thiếu tập đoàn một đống nợ, nếu còn phá hỏng8 đồ nội thất cổ nữa, chẳng phải là lại bị ép ký hợp đồng bán thân thêm mấy năm nữa hay sao?!

Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã ở trong mộ3t căn phòng cả buổi không ra thì bèn đi vào xem cậu đang mân mê cái gì, kết quả thấy cậu đang thật cẩn thận cạy một cái ngăn kéo gỗ đặc ra9 bằng dao găm.
Lúc này Viên Mục Dã mới thật cẩn thận cầm lấy cuốn sách cũ trong ngăn kéo. Lần này không phải cậu sợ làm hỏng rồi không đền nổi, mà là quyển sách này thật sự nát quá, trông có vẻ như vừa chạm vào là sẽ rã hết.
Lật cuốn sách ra thì thấy đó là một cuốn sổ cái. Trông trang giấy và nét mực đã ố vàng từ lâu, ít nhất cũng là đồ từ mấy chục năm trước rồi! Hơn nữa khí hậu ở đây ẩm ướt, một vài trang trong đó đã dính vào với nhau.
Thạch Lỗi lắc đầu:
Không có khả năng, người quản lý tiền nong họ Tất này rất có trách nhiệm, ngay cả may thêm một bộ đồ mới cho người hầu đều ghi chép rành mạch, sao có thể xem nhẹ cô chủ và cậu chủ chứ?


Đây chỉ là sổ sách một năm của nhà họ Ngô, cho nên cũng không thể nói lên điều gì. Nhưng nhà cũ đã đổi chủ nhiều lần mà cuốn sổ cái này lại vẫn có thể giữ được hoàn chỉnh, chứng tỏ điều gì?
Viên Mục Dã ngờ vực.
Viên Mục Dã hừ khẽ:
Làm hỏng rồi tôi không đền nổi.

Thạch Lỗi cười gượng:
Được được được, làm hỏng rồi tính cho tôi! Được chưa?

Viên Mục Dã cười bất đắc dĩ:
Không liên hệ được cũng bình thường mà, có lẽ do sợ chúng ta gọi hắn trả lại nhà, cho nên mới cắt liên lạc luôn.

Thạch Lỗi liếc cái giếng cổ trong sân, nói như suy tư điều gì đó:
Cậu nói xem những người khác đi xuống từ đâu?

Thạch Lỗi gật đầu:
Ừm, tôi cảm thấy có cả hai khả năng đó… Hơn nữa cậu xem chỗ này, khi nhà họ Ngô dọn lại đây ở, chắc hẳn là có một con trai và một con gái, nhưng sau đó trong sổ sách chi tiêu lại không thấy ghi chi phí chi tiêu cho hai đứa trẻ.

Viên Mục Dã nhíu mày nói:
Có lẽ số tiền chi tiêu đó vẫn chưa vào sổ thì sao?

Ai ngờ Thạch Lỗi lại lên cơn hứng thú:
Phỏng tay thì có phỏng tay chút chút, nhưng không phải củ khoai lang mà là miếng thịt mỡ. Nếu để tôi gặp được rồi, nhất định phải ăn hết toàn bộ đồ đạc trong nhà mới được.

Trước mắt xem ra, bên bán chậm chạp không chịu ló mặt ra ắt hẳn đã biết ít nhiều chuyện bên trong đó, nếu không thì không đời nào hắn bán đấu giá căn nhà đi rẻ mạt như vậy, về sau còn cố khước từ không chịu xuất hiện. Mặc dù Thạch Lỗi thử liên hệ với đối phương, nhưng lần này ngay cả hộp thư thoại để nhắn lại cũng không có, tắt máy hẳn luôn.
Thạch Lỗi nhận ra ngay suy nghĩ của Viên Mục Dã, vì thế gã bước lên kéo tuột ngăn kéo ra. Sự thật chứng minh quả nh6iên là sức mạnh tạo ra kỳ tích. Sau khi kéo ngăn kéo ra, họ mới phát hiện hóa ra là có một quyển sổ hơi ố vàng bị kẹt bên trong ngăn kéo. 5

Cậu khách sáo với nó làm gì?
Thạch Lỗi cố tình chế nhạo Viên Mục Dã.
Thạch Lỗi kéo qua hai chiếc ghế gỗ gụ, hai người ngồi vào bàn chậm rãi mở sổ cái ra, cẩn thận xem xét nội dung bên trong. Đây là sổ cái của một người quản lý tiền nong họ Tất, ghi chép lại những chi tiêu hằng ngày nhiều năm trước của nhà họ Ngô.
Đọc sơ thì có vẻ như đây chỉ là một quyển sổ cái bình thường, bên trên cũng không ghi chép bí mật lớn lao phá đá bể trời gì. Nhưng Viên Mục Dã xem kỹ lại phát hiện, hoá ra nhà họ Ngô này cũng không phải là dân bản địa của thị trấn, mà là dời đến đây từ nơi khác.
Viên Mục Dã thấy Thạch Lỗi đen mặt cúp điện thoại nên vội hỏi:
Sao rồi?

Thạch Lỗi tức giận nói:
Người bán chết rồi, có việc gì thì đốt vàng mã đi!

Thạch Lỗi ngẫm nghĩ rồi nói:
Chứng tỏ những người chủ sau này của nhà họ Ngô đều chưa từng thật sự ở chỗ này. Cho nên từ trước tới nay không ai phát hiện cuốn sổ cái cũ kẹt ở trong ngăn kéo.

Viên Mục Dã bật cười:
Xem ra lần này tập đoàn lại vớ phải củ khoai lang nóng phỏng tay rồi!

Xem trong chốc lát, Thạch Lỗi chợt chỉ riêng vào đơn đặt hàng mua ngũ cốc trong tháng ba và tháng tư:
Cậu xem chỗ này này, năm ấy nhà họ Ngô mua vào bảy đán gạo trong tháng ba, nhưng tháng tư lại chỉ mua vào bốn đán… Cho thấy điều gì?

Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi đáp:
Điều này cho thấy số lượng người nhà họ Ngô bắt đầu sụt giảm, hoặc là… khẩu vị của bọn họ đã thay đổi? Cho nên không ăn lương thực nữa?!

Viên Mục Dã và Thạch Lỗi nhìn nhau rồi lại đồng thanh nói ra đáp án:
Giếng cổ của căn nhà này!

Thạch Lỗi cười gian:
Đi, ra ngoài mua giỏ trái cây nào, chúng ta sang thăm nhà hàng xóm tốt bụng thôi!

Khi An Tĩnh mở cổng ra và thấy ba người Viên Mục Dã, biểu cảm của cô ta hơi sửng sốt, có lẽ cô ta không ngờ lúc trước mời mà bọn họ không tới, hiện giờ ba người lại không mời mà tự đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.