Chương 38: Khiêu chiến.


Tuyết đọng lại phản chiếu ánh sáng của mặt trời khiến cho một mảnh thiên địa sáng hẳn lên, cả khu rừng rậm như một bức phù điêu được làm bằng cẩm thạch.
Hạ Nhất Minh đứng lặng yên trong khu rừng, đối mặt với suy nghĩ không ái có thể tạo thành lực phá hoại như vậy, trong lòng hắn không khỏi có vô vàn cảm khái.
Từ khi Hạ Nhất Minh bắt đầu tu luyện nội kình đến nay, nhát chém có uy lực lớn nhất không nghi ngờ gì đó chính là nhát chém khi đối mặt với Kim Quang Mãng. Tiềm lực của hắn được bộc phát ra toàn bộ hầu như không còn chút gì, toàn bộ nội kình của hậu thiên cảnh giới trong cơ thể đều được sử dụng mới có thể xuất ra một đao như vậy.
Nhưng cũng từ đó đến nay, hắn không còn khả năng thi triển ra một chiêu như vậy nữa.
Cho dù là khi hắn đã học xong toàn bộ ngũ hành công pháp, vậy mà vẫn không thể thi triển lại một chiêu ngày đó. Mỗi một lần lực lượng đều tích súc được hơn nửa, nhưng lại không thể đem toàn bộ lực lượng cường đại đó trong nháy mắt phát ra.
Không ngờ, hôm nay khi luyện chế xong Đại Khảm Đao, hơn nữa còn dung nhập quyền ý của Miên Chưởng vào trong đao pháp, hắn lại có thể trong lúc bất tri bất giác đem chiêu thức ngày đó thi triển lại.
Kim mạch trong cơ thể tại thời khắc này, tựa hồ đã có thể chịu được sự phản phệ của một chiêu đó, ngũ hành công pháp luân phiên vận chuyển, tiềm lực trong lúc đó hoàn toàn bị kích phát ra.
Uy lực một đao này mạnh hơn ngày trước rất nhiều, thậm chí càng thêm uy mãnh vài phần, sau khi thi triển ra Hạ Nhất Minh cũng không vì nội kình khô kiệt mà ngất đi. Mặc dù bản thân cảm thấy vô cùng uể oải, chân khí trong cơ thể đã tiêu hao rất lớn, nhưng chỉ sau vài lần hô hấp, năng lượng khổng lồ từ bên ngoài đã tràn vào cơ thể, làm cho cơ thể Hạ Nhất Minh lại một lần nữa tràn ngập chân khí.
Đương nhiên, tốc độ chân khí tiến vào cơ thể không thể bù lại lượng tiêu hao khi đánh ra một chiêu đó. So với lúc đầu, chân khí trong cơ thể hắn lúc này cũng chỉ có thể duy trì cho các hoạt động bình thường tiếp tục diễn ra, nhưng nếu hắn muốn thi triển tiếp một chiêu đó, thì trong một khoảng thời gian ngắn không thể làm được.
Tâm tình hắn yên tĩnh lại, sau đó hắn bước dài về phía trước hai mươi thước và ngồi xuống.
Đột nhiên Hạ Nhất Minh nhíu mày lại, hắn nghĩ tới.
Một đao ngày xưa đã khiến cho toàn bộ nội kình trong cơ thể không còn xót lại tí nào, cho nên khi đó tu vi chỉ là hậu thiên cảnh giới đã có thể làm ra một kích uy lực cường đại đánh chết Kim Quang Mãng.
Mặc dù một đao hôm này cũng có uy lực như thế, nhưng tu vi của hắn bây giờ đã là tiên thiên cảnh giới.
Tiên thiên và hậu thiên đánh ra uy lực lại không kém nhau mấy, điều này tựa hồ không bình thường a.
Xem ra, muốn tái hiện lại một đao ngày trước, đem toàn bộ chân khí trong cơ thể trong nháy mắt kích phát ra thì phải đi một đoạn đường rất xa nữa.
Khô Mộc Công trong cơ thể trong nháy mặt được vận chuyển tới cực hạn, thiên địa khí ở xung quanh dùng tốc độ nhanh nhất chiu vào trong cơ thể Hạ Nhất Minh.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Hạ Nhất Minh mới đứng lên, mũi chân khẽ hất một cái, trọng đao nặng ba trăm sáu mươi cân nhất thời bay vào trong tay hắn. Sau đó hắn huy động đại đao, thi triển ra chiêu thức vô cùng đơn giản.
Lúc này Hạ Nhất Minh thi triển cũng không phải là Miên Chưởng đao pháp, mà là Khai Sơn Tam Thập Lục Thức.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không lấy toàn bộ ngũ hành chân khí để thi triển, mà chỉ lấy Kim hệ Hỗn Nguyên Kình, đem toàn bộ uy lực của Kim hệ tiên thiên chiến kỹ này phát huy tới cực điểm.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức là Kim hệ tiên thiên chiến kỹ, các chiêu thức đều là liên miên không ngớt. Điều duy nhất khác với chiến kỹ bình thường là lộ tuyến vận kình của chiến kỹ này đặc biệt hơn. Nó có thể đem chân khí trong cơ thể phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Hạ Nhất Minh trình tự thi triển từ chiêu thứ nhất đi lên, quanh người hắn đã nổi lên một tầng kim sắc quang mang. Cây đại đao vận chuyển mang theo tiếng gió sắc bén, kim quang lấp lánh, trông hắn giống như thiên thần hạ phàm, uy phong lẫm liệt.
Trong mười sáu thức này, có chiêu thì như Thái Sơn Áp Đỉnh từ bên trên chém thẳng xuống, còn có loại thì như hoành tảo thiên quân, bất quá cho dù là chiêu thức dạng gì thì cũng cần lực lượng cường đại phụ trợ. Người thi triển chia lực lượng của mình ra, khiến cho uy lực của chiến kỹ tựa hồ lớn hơn trước.
Có thể đem mỗi một phần lực lượng phát triển tới loại trình độ này, thì ngay cả trong tiên thiên chiến kỹ thì nó cũng là chiến kỹ cường đại cực kỳ.
Nửa giờ sau, Hạ Nhất Minh rốt cục thu đao lại, đối với vũ kỹ của mình, hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, một mảng rừng rậm đã bị hắn làm cho thảm hại không thể tưởng nổi. Đặc biệt là trong khoảng cách ba mươi thước, còn lộ ra những mảnh đất đen bị nổ tung, trông có vẻ vô cùng đáng sợ.
Hạ Nhất Minh trầm tư chốc lát, sau đó giơ Đại Khảm Đao lên chém vài nhát lên chiếc thạch lô bằng Mân Ly thạch.
Mỗi một đao chém xuống, chiếc thạch lô lại bị phân ra một lần, rất nhanh sau đó, hắn đã chém chiếc thạch lô ra thành hơn mười phần lớn nhỏ.
Đem mười phần Mân Ly thạch này lựa chọn ra, nhất thời trên không trung xuất hiện từng đạo ánh sáng, rơi xuống trên mảnh đất màu đen.
Lúc này, thân hình Hạ Nhất Minh như điện, đồng thời đem tuyết thổ xung quanh chuyển tới nơi này.
Nửa ngày sau, con đường đã được hắn sửa sang lại, mặc dù nhìn qua thì nó nhếch nhác hơn trước rất nhiều, nhưng cũng không còn đáng sợ như lúc nãy nữa.
Trận tuyết rơi tiếp theo khẳng định sẽ bao trùm lên toàn bộ nơi này, điều duy nhất khó coi ở đây là trên con đường này không có một ngọn cỏ nào, làm cho người ta có cảm giác không thể tin nổi.
Bất quá, ở đây là sâu trong rừng rậm, qua vài năm nữa cây cối xung quanh sẽ lại sinh trưởng rậm rạp, đem hết thảy những dấu vết hắn gây ra ngày hôm nay xóa đi.
Làm xong hết thảy mọi việc, Hạ Nhất Minh đem Đại Khảm Đao tháo rời ra, phủi phủi bụi trên người, sau đó thong thả rời đi.
Lãy nãy chạy qua chạy lại, hơn nữa còn vận chuyển than củi, đã khiến Hạ Nhất Minh mất nguyên một ngày. Vậy mà trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn, nhưng tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài.
Tuy nhiên, khi Hạ Nhất Minh về tới Viên gia, lập tức cảm giác được một bầu không khí cực kỳ ngưng trọng.
Chỉ là lúc này tất cả những hạ nhân, nô bộc gặp được hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn có một chút hoảng sợ, ngoài ra còn có một chút vui sướng mãnh liệt cùng chờ đợi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh không hiểu chút nào, những người này đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ qua một ngày không gặp, đã không còn ai tưởng tượng hắn là yêu quái chuyển thế nữa?
Một người từ phía trước rất nhanh đi tới trước mặt hắn, đó chính là Viên Lễ Hiên phụ trách chiêu đãi hắn.
Người này ban đầu vẫn luôn bám theo sau Hạ Nhất Thiên, cho đến khi Hạ Nhất Minh biểu hiện ra thực lực khó có thể tin được của mình, hắn mới biết được trong đám hậu bối của Hạ gia lợi hại nhất cũng không phải là Hạ Nhất Thiên, mà là một thiếu niên nhìn qua rất bình thường Hạ Nhất Minh kia.
Lúc này thấy Hạ Nhất Minh, hai mắt hắn lập tức sáng lên, chạy ra đón, nói:
- Hạ lục ca, huynh rốt cục cũng trở về.
Hạ Nhất Minh nhất thời nổi hết cả da gà lên, xưng hô thật quá thân thiết, hơn nữa tuổi người này so với hắn rõ ràng lớn hơn. Dù mặt của Hạ Nhất Minh có dày hơn nữa cũng không thể chịu nổi cách xưng hô này.
Nở nụ cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Viên huynh khách khí rồi. Không biết Đại bá cùng huynh trưởng của đệ ở nơi nào?
Viên Lễ Hiên vội vàng nói:
- Hạ lục ca, Hạ đại bá và Hạ đại ca đều đang ở đại sảnh.
Hắn thở hổn hển một lúc, rồi bổ sung:
- Đại thiếu gia Phạm gia mang theo nhị vị thực khách đến bái trang. Thành Chí đại bá cùng với bọn họ đang ở trong đại sảnh.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh nhất thời hiện lên tinh quang khiến kẻ khác không dám nhìn, nghĩ không ra hắn vừa mới ra ngoài luyện đao thì những người này lại tìm tới cửa.
Ánh mắt Viên Lễ Hiên nhìn thẳng vào Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn lập tức cảm thấy một trận hàn khí bốc lên, cả thân hình như rơi vào hầm băng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Hạ lục ca đã tu luyện tới đẳng cấp nào rồi, tại sao có thể phát ra khí thế mạnh mẽ như vậy, tựa hồ ngay cả Hạ đại bá cũng không có đáng sợ như vậy a.
- Bọn họ đến bao lâu rồi?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
- Vừa mới đến, thời gian được khoảng một tuần trà.
Viên Lễ Hiên nhanh chóng đáp lại.
Hạ Nhất Minh nhìn về phía hắn gật đầu, sau đó nhanh chóng hướng về phía đại sảnh đi tới.
Hắn mặc dù mới đến Viên gia, nhưng lối dẫn tới đại sảnh lại rất quen thuộc.
Bởi vì từ cử chính tiến vào, chỉ cần đi thẳng về phía trước thì khẳng định sẽ tới được đại sảnh. Về điều này thì ở bất cứ đâu cũng không hề khác nhau.
Viên Lễ Hiên nhanh chóng bước theo phía sau Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn có chút khẩn trương, xem ra Phạm gia đã không thể nhẫn nại nổi nữa mà muốn ra tay rồi. Chỉ không biết là Viên gia lúc này có thể chống đỡ qua được lần khó khăn này không.
Khi Hạ Nhất Minh tiến vào đại sảnh, hắn lập tức phát hiện không khí trong đại sảnh cũng không phải là đang dương cung bạt kiếm, mà có vẻ như hai bên không hề mất lòng nhau.
Bất quá, sau khi hắn tiến vào, trong đại sảnh có vài ánh mắt nhất thời ngừng lại trên người hắn.
Ngoại trừ Viên Thành CHí cùng phụ tử Hạ Thuyên Tín ra, thì còn có ba người xa lạ.
Trong ba người này có một người khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo hai người còn lại trông như chỉ là trung niên hán tử.
Người trẻ tuổi có gương mặt anh tuấn, đặc biệt là đôi mày kiếm rất dài như hai chiếc lông chim kéo dài sang hai phía, trên gương mặt luôn luôn nở nụ cười, khiến kẻ khác sinh ra hào cảm.
Về phần hai trung niên nhân, gương mặt có chút vàng vọt, phảng phất như người thiếu dinh dưỡng vậy.
Nhưng khi ánh mắt Hạ Nhất Minh dừng lại trên người bọn họ, khẽ nhíu mày lại.
Hắn đã bước vào tiên thiên cảnh giới, quan sát hậu thiên cao thủ thì có thể dễ dàng biết được thực lực chính thức của họ. Người trẻ tuổi kia mặc dù tuổi chỉ lớn hơn Hạ Nhất Thiên một chút, nhưng nội kình cũng chỉ đạt tới thất tầng mà thôi.
Nhưng hai trung niên nhân này không đơn giản như vậy, bọn họ mặc dù không phải cao thủ thập tầng nội kình, nhưng một thân tu vi cũng đạt tới cửu tầng. Hơn nữa Hạ Nhất Minh thông qua tần suất hô hấp của hai người bọn họ có thể khẳng định hai người này tu luyện độc môn công pháp. Hơn nữa từ những động tác nhỏ nhặt của hai người hắn cũng biết được nếu hai người này cùng lúc động thủ thì có thể phối hợp vô cùng ăn ý.
Chỉ là liếc mắt qua một cái thôi cũng đã làm cho Hạ Nhất Minh hiểu rõ được người bình thường vô pháp có thể làm được điều này. Đây chính là chỗ đáng sợ của cường giả tiên thiên cảnh giới.
Bọn họ nhìn người, không chỉ dùng đôi mắt, mà còn dùng thiên địa khí ở xung quanh, có thể phát hiện ra những điểm nhỏ nhặt nhất mà người khác không thể phát hiện được.
Viên Thành Chí nhìn thấy Hạ Nhất Minh, hai mắt nhất thời sáng lên, giờ phút này địa vị Hạ Nhất Minh trong lòng hắn thậm chí còn không dưới Hạ Thuyên Tín. Cho nên khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh, trong lòng hắn cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
- Nhất Minh hiền chất, nhanh lại đây nào.
Viên Thành Chí cười ha ha nói:
- Ta giới thiệu một chút, vị này chính là đại thiếu gia Phạm Hạo Nhật của Phạm gia, cũng là một người tuổi trẻ nổi tiếng trong Trịnh Đồng quận của chúng ta.
Phạm Hạo Nhật cười, nói:
- Viên thế bá quá khen, tiểu chất không dám nhận, một chút tài mọn như thế nào có thể lọt được vào pháp nhãn của nhị vị Hạ huynh.
Viên Thành Chí cười ha hả, nói tiếp:
- Nhất Minh hiền chất, hai người này chính là thực khách của Phạm phủ, nhị vị tiên sinh Kiêu Dịch Phiền và Kiêu Dịch Lâm.
Hai người nghe thấy lời giới thiệu của Viên Thành Chí, vẫn nghênh ngang ngồi trên ghế, đối với Hạ Nhất Minh làm như không thấy.
Trên mặt Viên Thành Chí nhất thời nổi lên một tia giận dữ, nhưng rất nhanh biến mất.
Hạ Nhất Minh hướng về phía bọn họ gật đầu, đang định đi tới bên người Đại bá, nhưng lại thấy Đại ca Nhất Thiên nhìn về phía hắn đánh mắt một cái.
Nhìn theo ánh mắt của Đại ca, Hạ Nhất Minh nhìn thấy ánh mắt của Kiêu gia huynh đệ luôn mang theo một tia khiêu khích. Chỉ là bọn họ chú ý tới cũng không phải là Nhất Minh mà là Đại bá Hạ Thuyên Tín.
Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được, nguyên lai Đại ca đang vô cùng tức giận, nhưng tự biết mình không phải là đối thủ của hai người bọn họ, cho nên mới hy vọng hắn ra tay giáo huấn bọn họ một chút.
Khẽ gật đầu, cước bộ Hạ Nhất Minh dừng lại, nhưng lại nhìn thấy Hạ Thuyên Tín nhíu mày, nói:
- Nhất Minh, ngồi xuống bên cạnh ta.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ, hướng về phía Đại ca nhún hai vai, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Đại bá ngồi xuống.
Giờ phút này trên lưng hắn vẫn còn mang theo đại đao nặng ba trăm sáu mươi cân, nhưng khi hắn ngồi xuống ghế, lại có thể giống như không hề có nó ở bên người. Đặt mông ngồi xuống ghế, thân hình một chút lắc lư cũng không có.
Ba người Phạm Hạo Nhất không biết rõ, nhưng đám người Viên Thành Chí lại biết cân nặng của vật Hạ Nhất Minh mang theo sau lưng, nhất thời trong mắt có nhiều hơn một tia tôn kính. Cho dù là Hạ Thuyên Tín cũng không ngoại lệ.
Hạ Thuyên Tín cũng có thể sử dụng nội kình để triệt tiêu sức nặng của thanh đao, những muốn làm nhẹ nhàng như Hạ Nhất Minh thì độ khó khăn lớn hơn rất nhiều.
Song phương lẩm bẩm vài câu, Phạm Hạo Nhật đột ngột quay lại, nói:
- Viên thế ba, lần này tiểu chất đến đây là đại biểu đại bá Tắc Úy mà đến.
Nụ cười trên gương mặt Viên Thành Chí nhất thời lãnh đạm đi, hắn bình tĩnh hỏi:
- Nguyên lai là vì đại bá Tắc Úy a. Phạm Hiền chất có điểm không biết, bây giờ đại bá Tắc Úy đã bị gia phụ trục xuất khỏi Viên gia, không còn quan hệ tới Viên gia chúng ta nữa. Từ nay về sau, hành vi của hắn cùng Viên gia chúng ta không còn quan hệ nữa.
Vẻ mặt Phạm Hạo Nhật không hề thay đổi, nói:
- Viên thế bá nọi như vậy là không được, đại bá Tắc Úy vồn là trưởng tử của Viên gia, mặc dù không chấp chưởng vị trí gia chủ của Viên gia, nhưng dù thế nào cũng là nhất mạch của Viên gia, làm sao có thể trục xuất khỏi gia môn?
Viên Thành Chí cười lạnh một tiếng, nói:
- Phạm hiền chất, đây tựa hồ là chuyện của Viên gia ta, chuyện này cùng với quý phủ tựa hồ không liên quan a.
Phạm Hạo Nhật vẫn mỉm cười, nói:
- Nguyên bổn chuyện này không liên quan tới Phạm gia, nhưng nhất định thế bá cũng biết, tiểu chất cưới cháu gái của đại bá Tắc Úy làm vợ.
Trong ánh mắt hắn lấp lóe tinh quang, nói:
- Tiểu chất cũng là tôn nữ tế của người, chung quy vẫn không thể thấy lão nhân gia ở trong nhà bị ủy khuất mà khoanh tay đứng nhìn.
Khóe miệng Viên Thành Chí khẽ mỉm cười, bất quá trông thật nghiêm nghị, tràn đầy hàn ý:
- Như vậy Phạm hiền chất có ý định can thiệp sao?
Phạm Hạo Nhật cười nói:
- Tắc úy đại bá nói tiểu chất chuyển cáo lại một lời, dựa theo phương pháp truyền thừa, Viên gia phải thuộc về lão nhân gia người. Cho nên mời thế bá trong vòng mười ngày trả lại Viên gia cho người.
Nụ cười trên khuôn mặt hắn càng lúc càng đậm, nói:
- Nếu được như thế, mỗi người đều nhường lại một bước, ngày sau còn có thể đối mặt với nhau.
Viên Thành Chí giận dữ mà cười, nói:
- Nếu chúng ta không đáp ứng thì sao?
Phạm Hạo Nhật cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu thế bá không đáp ứng, như vậy thì phiền toái a. Chỉ sợ Tắc Úy đại bá sẽ tự mình thượng môn đòi về những gì thuộc về lão nhân gia.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, Phạm gia trong mấy ngày nay yên tĩnh không lên tiếng, nhưng một khi lộ diện lập tức có khí thế bức người, quả thật không một chút nào để lại đường lui cho người ta. Chẳng lẽ bọn họ không biết Đại bá cũng là một cao thủ thập tầng nội kình? Vì sao biểu hiện ra ý đồ muốn chiếm Viên gia như vậy?
Viên Thành Chí không nói tiếp, lúc này Hạ Thuyên Tín cười dài một tiếng, nói:
- Phạm tiểu ca khẩu khí thật lớn a. Đã như vậy xin mời các hạ dẫn người thượng môn đòi lại đi.
Viên Thành Chí âm thầm thở dài, nhìn về phía Hạ Thuyên Tín với ánh mắt âm thầm cảm kính. Phạm Hạo Nhật ở trước mặt không thể tưởng tượng được Hạ Thuyên Tín có tự tin như vậy. Dù sao, trong Phạm gia cũng có một vị thập tầng nội kình cao thủ tọa trấn.
- Đại thiếu gia, huynh đệ chúng ta sớm đã nói qua. Trực tiếp đến lấy những thứ thuộc về chúng ta, cần gì phải dài dòng với bọn chúng. Nếu bọn chúng không chịu buông tay, như vậy tiễn bọn chúng lên đường là được.
Một đạo âm thanh buồn buồn vang lên, chính là một trong hai vị thực khách của Phạm gia Kiêu Diệc Phiền.
Người này vừa mở miệng, lập tức khiến cho Hạ Nhất Minh chú ý tới, hắn mặc dù trong miệng kêu là Đại thiếu gia, nhưng giọng nói lại không mang một chút tôn kính nào. Mà Phạm Hào Nhật xoay nửa người lại, cười nói:
- Kiêu đại thúc chỉ dạy rất đúng, tiểu chấn xin nghe.
Sắc mặt Hạ Thuyên Tín hơi trầm xuống, ngay cả với tu dưỡng của hắn, giờ phút này trong lòng cũng sinh ra oán khí.
Hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt giống như đao, nói:
- Phạm tiểu ca, đây là chuyện của Viên gia, theo lý người ngoài không nên nhúng tay vào mới phải. Bất quá, nếu Phạm Tiểu Ca đã gây sự như thế, như vậy lão phu cũng không cần là người nhân hậu nữa. Chỉ là xin Phạm tiểu ca ngàn vạn lần cẩn thận, có một số việc không thể nhúng tay được. Nếu không chẳng những không được lợi gì, ngược lại còn đánh mất cả cơ nghiệp. Đến lúc đó muốn hối hận cũng không kịp.
Sắc mặt Phạm Hạo Nhật thay đổi, hắn có thể thản nhiên đối mặt với Viên Thành Chí, nhưng đối với sự uy hiếp của cao thủ thập tầng nội kình lại không dám nhìn thẳng.
Kiêu Dịch Phiền và Kiêu Dịch Lâm đưa mắt nhìn nhau, bọn họ tâm ý tương thông, đồng thời đứng lên, hướng về phía Hạ Thuyên Tín chắp tay, nói:
- Đa tạ Hạ huynh chỉ điểm.
Lời còn chưa dứt, hai người đã cùng lúc tiến lên trước, ngay lúc đó khoảng cách giữa hai người và Hạ Thuyên Tín đã được kéo lại.
Bốn cánh tay lấy một góc độ cừng kỳ quái dị loan chuyển, giống như không hề có đốt ngón tay vậy, hoặc như bốn nhánh roi thép, mang theo âm thanh gào thét hướng phía Hạ Thuyên Tín đánh tới.
Hai mắt Hạ Nhất Minh chú mục nhìn lại, động tác của bọn họ đã ra ngoài dự liệu của mọi người.
Hai người có tu vi cửu tầng nội kình cũng dám khiêu chiến cao thủ thập tầng nội kình, điều này đã vượt ra ngoài khả năng giải thích của mọi người.
Cửu tầng cùng thập tầng mặc dù chỉ hơn kém nhau một tầng, nhưng khoảng cách trong đó giống như bầu trời và mặt đất vậy, tuyệt đối không thể lấy số lượng để bù đắp được.
Trong lòng mọi người đều hiện lên một câu hỏi không thể giải thích nổi, chẳng lẽ hai người này lại là hai người điên sao?
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.