Chương 107: Là mình được thơm lây


Tôi đã giúp cậu nhiều như thế, cậu lại còn muốn tôi ngồi đây đợi người ta?!

Thật ra cũng không phải Trác Nhất Sơn thật sự không có th8ời gian, chỉ là người Trung Quốc có rất nhiều quy tắc luôn biến đổi khó đoán. Chẳng hạn như những lễ nghĩa thế này, những vị khách càng đến 3sau thì càng có thân phận cao quý, những quy tắc ngầm này không cần phải nói rõ ra nhưng đều được mọi người thừa nhận.

Nhưng bây giờ9 Trác Nhất Sơn còn buộc phải ngồi đây đợi tiếp, vậy chẳng phải đã nói rõ rằng thân phận của ông không được tính là cao nhất ở đây ư?
Việc này khiến Trác Nhất Sơn - người cực kì coi trọng thể diện cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu không phải sợ khi về nhà con gái sẽ đ5òi cắt đứt quan hệ cha con, thì Trác Nhất Sơn thật sự muốn lập tức nói một câu với Hổ gia, bảo hắn ta đập nát cái phòng khách này ra thêm lần nữa!

Tôi không có nhiều thời gian đâu.

Trác Nhất Sơn nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay, cố nén sự bực bội trong lòng, trầm giọng nói:
Nếu không phải thực sự cần thiết, thì tốt nhất là bắt đầu luôn đi.

Khụ khụ, dù có đi nữa, thì nhiều nhất cũng chỉ là không phản kháng vào lúc người ta có ý với mình thôi.
Một báu vật mang khí thế nữ vương thế này, nếu mặc áo da bó sát, cầm roi da đứng ngay bên cạnh, hẳn chẳng thằng đàn ông nào có thể phản kháng lại?

Phi Phi, cậu tới rồi?


Hóa ra người cần đợi chính là cô ta. Xem ra quan hệ của thằng bạn này của Yến Nhi cũng không tầm thường. Đến Tả Ngọc Linh cũng mời được, người có mặt mũi đó trong Minh Châu này kể không nhiều đâu.

Thấy người tới là Tả Ngọc Linh, sự khó chịu trong lòng Trác Nhất Sơn đã vơi bớt phần nào.
Nhưng khiến ông ta bất ngờ là, sau khi Tả Ngọc Linh và Tả Phi Phi ngồi xuống, nghi thức cắt băng vẫn mãi chậm chạp chưa tiến hành.
Con đang nói giúp ai thế hả?
Rốt cuộc ai mới ba ruột của con thế?
Mẹ nó chứ, đúng là con gái lớn không giữ được mà!
Đương nhiên không phải do bọn này có văn hóa gì, mà là do nhìn hai người đẹp sang quý hơn người trên tấm thảm đỏ này, cả đám đều thầm tự ti mặc cảm, không dám tới gần.
Sự tự tin và phong thái của Tả Phi Phi, Lý Hạo đã được lãnh giáo từ lâu. Nhưng người cô Tả Ngọc Linh của cô nàng, thì so ra lại còn hơn chứ không hề kém.
Tả Ngọc Linh mặc cái váy bó ôm sát mông, chỉ để lộ từ bắp chân trở xuống, dù váy đã che kín đùi nhưng lại càng khiến đường cong đầy nữ tính kia thêm hấp dẫn, trên là chiếc sơ mi trắng tinh không một họa tiết, cổ áo hơi mở, để lộ sợi dây chuyền bằng pha lê đẹp lạ lùng và một khoảng da trắng ngần trước ngực khiến người ta suy nghĩ miên man.
Con bênh người ngoài quá rồi đấy!
Thế mà Trác Yến Vũ vẫn giống như hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt như nuốt phải phân của ba mình, vẫn tiếp tục nói chuyện vui vẻ với Lý Hạo.
Nhìn cái vẻ như sắp sửa nội thương vì phiền muộn đó của Trác Nhất Sơn, Lý Hạo thầm thấy buồn cười, lại càng thấy biết ơn Tiểu Yến Tử hơn nữa.

Vâng, vâng, chủ tịch Tả nói đúng lắm.

Lý Hạo cũng cười theo, rồi dẫn Tả Phi Phi và Tả Ngọc Linh vào phòng khách.
Thấy hai người đi vào, bên trong đã có người thức thời nhường chỗ ra sẵn. Thấy Trác Nhất Sơn, Tả Ngọc Linh khẽ gật đầu mỉm cười với ông. Trác Nhất Sơn cũng gật đầu đáp lại, rõ ràng đã có quen biết trước.
Nghĩ tới tấm thẻ hạn mức hai trăm ngàn của mình, rồi cả mấy thằng em đứng canh cửa cho người ta kia, Hổ gia chỉ biết cảm thán người so với người thật khiến người ta tức chết mà, lại càng hận mình sao lại không có bản lĩnh cưa được con gái thiên kim của cục trưởng cơ chứ?

Chủ tịch Tả Ngọc Linh và Tổng giám đốc Tả Phi Phi của công ty dược mỹ phẩm Tả thị Minh Châu tới.

Vẫn còn may, tình cảnh lúng túng này không kéo dài quá lâu. Chỉ một lúc sau, cậu nhân viên canh cổng Lai Phúc lại gân giọng la lớn. Một chiếc Porsche kiểu mới nhất chậm rãi dừng lại trước cổng Công ty sản xuất Hạo Thiên. Trong âm thanh đều đều của máy xe, cửa chiếc xe thể thao chậm rãi nâng lên, để lộ ra hai cặp đùi thon dài hút mắt.
Không sai, là hai cặp đùi!
Lúc Tả Phi Phi và một người đẹp khác cùng bước xuống xe, đám đàn em chẳng mấy khi trải việc đời của Hổ gia đồng loạt mở to mắt, thiếu chút nữa nhỏ luôn nước miếng xuống tấm thảm đỏ bên dưới.
Nhưng tuy có thèm thuồng thật, thì đám côn đồ lưu manh vẫn không một ai dám bước lên.
Hổ gia ngồi sau lưng bọn họ trông thấy màn này mà trong lòng cũng phải thầm ngưỡng mộ.
Theo hắn ta quan sát, Lý Hạo hoàn toàn là một tên mặt trắng ôm được cái đùi to của thiên kim nhà cục trưởng, bây giờ chính là thời khắc cá chép vượt long môn!
Leo lên được cành cao nhà cục trưởng rồi, không nói việc làm ăn có thể phát tài ra sao, đứng ngang với các phú hào đại gia thế nào, nhưng cuộc sống cẩm y ngọc thực ở trong Minh Châu này thì tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Có thể nói, nhờ người này, Lý Hạo mới có sự nghiệp của riêng mình, có thêm một người đẹp làm tri kỉ. Trên đời này, thiên lý mã tuy nhiều nhưng Bá Nhạc hiểu thiên lý mã lại chẳng có mấy. Lý Hạo biết ơn chị ta âu cũng thường tình.

Ô kìa, cậu bé đúng là có tướng nhân tài, Phi Phi nhà ta đúng là có mắt nhìn, không tệ, không tệ.

Tuy Tả Ngọc Linh là người có địa vị cao nhưng lại không hề kiêu căng ngang ngược, còn vươn tay đỡ Lý Hạo đứng dậy, cười nói:
Được rồi được rồi, gặp người lớn cỡ ông bà gì đó hẵng cúi đầu chứ. Chị đây trẻ tuổi thế này, nhóc làm thế không phải đang ngầm nói chị già hả?

Ông cứ tưởng mình nói như thế đã rõ ràng lắm rồi, chẳng ngờ Lý Hạo lại giống như không hề nghe ra hàm ý của ông, chỉ khom lưng trả lời:
Chú Trác, chú uống trà đi ạ, chỉ chốc nữa là bắt đầu ngay thôi.

Đáng ghét hơn nữa là, Trác Yến Vũ ngồi bên lại còn nói giúp vào:
Đúng đó ba, không phải hôm nay ba không có việc gì sao? Uống thêm mấy ngụm trà, đợi tí nữa là được rồi!

Nghe lời này của con gái, suýt chút nữa Trác Nhất Sơn đã phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài.
Lý Hạo vội vàng bước lên đón. Cậu lên tiếng gọi Tả Phi Phi trước, sau đó mới trịnh trọng nở nụ cười với Tả Ngọc Linh, cúi đầu nói một cách hết sức chân thành:
Chào chủ tịch Tả, trăm nghe không bằng một thấy, lát nữa cắt băng xong, nhất định sẽ mời chủ tịch Tả một bữa đàng hoàng.

Lời này kể cũng không phải giả, mà là một sự biết ơn từ tận đáy lòng đối với vị chủ tịch chưa từng gặp này của Tả thị.
Lúc đầu, nếu không phải chị ta có ánh mắt tinh tường, vừa nhìn đã nhận ra tiềm năng vô hạn của Ngưng Chân Lộ thì cũng sẽ không có những lần gặp gỡ của Lý Hạo với Tả Phi Phi sau này, lại càng không có ngày khai trương công ty hôm nay.

Còn ai nữa đây?

Bụng dạ Trác Nhất Sơn đầy tò mò.
Cứ như thế, qua năm phút nữa, một chiếc Lincoln dáng dài sang trọng chậm rãi xuất hiện trước cửa chính của Công ty Hạo Thiên.
Nếu không phải vì cô con gái, e rằng vị cục trưởng họ Trác quyền cao chức trọng này đã nổi điên luôn rồi?
Với sự thông minh của cậu, sao có thể không nghe ra sự không vui và hàm ý ẩn trong giọng điệu của Trác Nhất Sơn?
Nhưng cậu chỉ có thể giấu đi tất cả, vờ như ngu ngơ không hiểu. Tả Phi Phi đã về đón cô của cậu ấy, Liễu Ngọc Oanh cũng chưa tới nơi, trước khi hai nhân vật quan trọng này chạy đến, sao Lý Hạo có thể bắt đầu nghi thức cắt băng?
Tả Ngọc Linh ngẩng cao đầu, không khác gì một nữ vương trời sinh, phàm những thứ dưới chân đều là lãnh địa của chị ta.
Tự tin, tự tin tuyệt đối!
Đừng nói mấy thằng đàn em tép riu chỉ dám thèm mà không có gan của Hổ gia, ngay đến chính Lý Hạo cũng không dám có bất cứ suy nghĩ không đứng đắn gì với người phụ nữ đầy quyến rũ này.

Bà chủ Như Ý Lầu của Minh Châu, Liễu Ngọc Oanh tiểu thư tới!


Cùng với tiếng hô của Lai Phúc, Liễu Ngọc Oanh trong bộ váy đen chậm rãi xuống xe. Nhìn thấy chị, tất cả khách quý ở đây đều không bình tĩnh nổi nữa!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.