Chương 106: Gia tăng khí thế



Xem ra còn đường học được bản lĩnh chai mặt của mình vẫn còn xa lắm…


Lý Hạo thầm nghĩ đến đấy lại ngẩng cổ lên trời than thở8.

Em hiểu, em hiểu ạ.

Hổ gia không dám có chút trái ý, vội vàng gật đầu lia lịa rồi quay sang đám thuộc hạ quát:
Nhìn cái gì mà nhìn? Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau chóng đặt đồ đạc trở về chỗ cũ cho tao!

Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, vẻ mặt Lý Hạo giờ đây cũng đổi sang nụ cười vô hại của chàng trai nhà bên, nào còn bộ dạng cường thế một giây ra chín quyền vừa rồi.
Mặt mũi của Trác Nhất Sơn rất lớn, bây giờ ông ta muốn ra mặt, còn Hổ gia cũng hạ thấp mình, vừa được thể diện vừa có lợi ích, đương nhiên Lý Hạo sẽ không ngốc nghếch chọn đâm đầu vào ngõ cụt.

Dạy dỗ không nghiêm à?

Ý của ông là những chuyện này đều là ý của đám thuộc hạ, chứ không phải là do ông sai khiến đó hả?
Mấy chục tên đến giúp mình gia tăng khí thế mà lại không cần phải bỏ tiền ra thuê, chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này tự nhiên khiến Lý Hạo thấy thỏa lòng thỏa dạ, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, liền lớn tiếng nói với các vị khách trong sảnh:
Các vị đã bị dọa một phen rồi, xin mời trở lại chỗ ngồi, buổi lễ khai trương sẽ lập tức được bắt đầu!


Ha ha, chúc mừng chúc mừng.

Lý Hạo quái lạ nhìn bàn tay còn đang nắm tay cậu của Hổ gia, dở khóc dở cười.
Tên này hay, đám anh em mà Hổ gia gọi cứu viện lúc trước giờ đã đến rồi!

Dạ.

Nghe lão đại quát ầm lên, dù trong lòng đám thuộc hạ đang có vạn câu chửi thề cũng không thể không lầm lũi quay người đi thu dọn hiện trường.

Ba!

Không để Hổ gia trả3 lời, Trác Yến Vũ đứng cạnh thấy ba mình rút điện thoại về là lại quạu cọ.
Trác Nhất Sơn không trả lời, chỉ nhìn con gái có ý9
ba tự biết chừng mực
, rồi lại quay sang Hổ gia đang thấp thỏm, hỏi lại lần nữa:
Người của cậu à?


Phải, phải, thuộc hạ c6ủa em có mắt như mù, là tại em dạy dỗ không nghiêm.


Dạ, dạ…

Thấy không khí kỳ dị như vậy, mấy tên thuộc hạ không hiểu đầu cua tai nheo thế nào cũng chẳng biết làm gì ngoài tuân theo lời lão đại.

Vậy giờ thì sao?

Trác Nhất Sơn liếc mắt nhìn hiện trường hỗn độn, ý nói vô cùng rõ ràng.
Nói xong, hắn ta lấy ra một tấm thẻ màu đen sẫm dúi vào tay Lý Hạo.

Vậy còn được!


Đây là người của cậu?

Trác Nhất Sơn rút điện thoại vào, trầm giọng hỏi.

Tao, tao là kêu mày đưa anh em đến giữ cửa!

Hổ gia cũng là một người dày dạn kinh nghiệm, đầu óc hoạt động cực nhanh, mới đó đã tìm ra cách giải thích rồi quay sang nói với thuộc hạ:
Nhanh lên, nhanh lên, tất cả mặc vest vào rồi ra ngoài thảm đỏ trước cửa đứng đàng hoàng thành hai hàng cho tao, mấy tên khác cút về cho bố!


Mày!

Hổ gia thật sự bị hắn làm suýt tức hộc máu, thầm nghĩ sao lúc trước không nhận ra tên này ngu thế không biết?
Hổ gia gật đầu cúi người, cung kính trả lời.
Hắn ta lăn lộn trên5 giang hồ lâu nay, sở dĩ có thể làm ăn thuận lợi chính là nhờ vào có mắt nhìn người, biết được người nào có thể chọc, người nào tuyệt đối không được rờ tới.
Cô cũng biết ba mình đã không gọi điện thoại mà chọn giải quyết riêng tức là cũng có quan hệ không tầm thường với tên này, vậy nên mới chọn cách dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng cô thì thấy không được thoải mái, không muốn chỉ vậy là xong.

Đâu có, đương nhiên là chưa xong rồi.

Hổ gia quay sang Lý Hạo cười nói:
Cậu nhóc này, là anh không quản lý tốt thuộc hạ, hôm nay gây ra hiểu lầm lớn như vậy trong ngày khai trương của cậu, chút thành ý này chẳng là bao nhiêu, mong cậu đừng chê.

Cũng may chỗ họ vẫn còn bàn ghế dự phòng, không đến nỗi phải chạy đi mua ngay.
Đến Lý Hạo cũng không thể không thừa nhận, hiệu suất làm việc của họ quả thật rất tốt, chỉ trong vòng chưa đến mười phút mà trong phòng đã được dọn dẹp trả về nguyên trạng, ngay cả vị trí đặt đồ đạc cũng không khác biệt lắm.
Mang tâm lý đánh đấm giết người đến đây, kết quả lại thành bảo vệ đứng canh hai bên thảm đỏ.
Lý Hạo nghĩ, lúc này chỉ e đa số mấy tên côn đồ này đều không tình nguyện nhỉ…
Vậy lúc nãy ông vung gậy gào la ỏm tỏi là có ý gì?
Làm ra cái vụ đùn đẩy trách nhiệm trắng trợn như vậy, thật không hổ là cáo già cả đời lăn lộn trong hắc đạo, biết rõ quy tắc sinh tồn, có lợi đại ca hưởng, có chuyện đàn em gánh!

Xử ai? Xử mẹ mày thì có!

Hổ gia buông tay Lý Hạo, mất tự nhiên cười xòa với cậu và Trác Nhất Sơn, sau đó quay sang cho tên thuộc hạ một cái tát:
Bố đang ở đây tham gia lễ khai trương của bạn, mày đằng đằng sát khí xông đến đây là muốn làm gì hả?

Bọn Trác Yến Vũ đều nhận ra, loại thẻ này có hạn mức thấu chi ít nhất cũng trên hai trăm nghìn, tấm thẻ này đúng là khiến Hổ gia không nỡ lấy ra.

Tốt, nói hay lắm.


Ầm ầm bịch bịch!

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, mấy chục tên từ ngoài cửa bỗng tràn vào, tóc nhuộm xanh đỏ đủ màu, trên người xăm trổ đủ loại hình thù, tên cầm đầu vừa bước vào đã quát lớn:
Bao vây chỗ này lại cho bố mày, Hổ gia, muốn xử thằng nào, anh cứ việc ra lệnh!

Nhưng vậy thì có sao?
Lý Hạo quan sát thì chợt phát hiện, mấy chục tên này đồng loạt mặc đồ đen đứng hai bên thảm đỏ thật sự có thể giúp cho khí thế tăng lên rõ rệt!
Trác Nhất Sơn đương nhiên thuộc về loại người thứ hai.
Mà khi đã nghe được câu trả lời của Hổ gia, tất cả mọi người đều im lặng hết ý kiến.

Vậy là xong chuyện rồi sao?

Trác Yến Vũ vẫn chưa hết tức, trừng mắt nhìn Hổ gia hừ hỏi.

Tôi đã nói mà, hóa ra lũ lớn quét qua miếu Long vương, không đánh nhau không thành người một nhà.

Nghe Lý Hạo nói vậy, những vị khách vừa nãy còn đang hoảng sợ lại tấp nập ngồi xuống trở lại, còn tự lừa mình dối người mà nói lời khách sáo.

Lão đại, rõ ràng vừa nãy anh gọi điện thoại bảo em mang thêm người đến…

Tên thuộc hạ vô cớ bị đánh, oan ức che đầu nói nhỏ.
Có thể làm tới chức tổng giám đốc một công ty, những người này đều rõ, có nhiều lúc sự thật thế nào không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.


Buổi lễ còn chưa bắt đầu à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.