Chương 111: Thấy đủ thì dừng
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1487 chữ
- 2021-12-31 04:47:07
Nếu bởi mấy món bảo bối này mà khiến phần lớn các vị tiên gia trên tiên giới thầm có bất mãn với mình, thì đó mới là lợi bất cập hại. 8
Vậy xem ra điện thoại hết pin, có lẽ cũng không phải một chuyện không tốt.
Khóe miệng Lý Hạo lộ ra một nét cười ngh3iền ngẫm, nỗi phẫn uất trong lòng cũng như khói tản mây tan.
Đây chính là chỗ khác biệt của thánh nhân trời sinh với người bì9nh thường. Nếu là kẻ tư chất ngu dốt hoặc chỉ bình thường như bao người, chắc chắn sẽ còn tiếp tục thở vắn than dài, ảo não không thô6i, thậm chí còn nóng lòng chờ điện thoại sạc đủ lượng pin có thể mở máy là sẽ lập tức vào wechat cướp hồng bao nữa ngay, hoàn toàn kh5ông nhìn ra những biến đổi tâm lý ngầm của những người tham gia sự kiện cướp hồng bao này.
Nhưng bởi Lý Hạo là thánh nhân trời sinh, nên mới có thể nhanh chóng suy nghĩ thông suốt lợi hại trong đó, cũng sẽ không đắm chìm mãi trong ảo não không thể dứt ra, có thể quan sát cái không có để vứt bỏ cố chấp, hiểu được chân lý.
Cầm lên được, bỏ xuống được, mới là kẻ thực sự hơn người. Bằng không, con người sẽ sa thành nô lệ của tiền tài của cải, biến thành một kẻ keo kiệt đáng thương.
Theo lời người ta hay nói, cái gọi là thấy đủ thì dừng, chính là đạo lý này.
Bệ hạ, cậu ta không tiếp tục cướp nữa rồi.
Tiên giới, trong Dao trì, Vương Mẫu nương nương chậm rãi hé mắt, lên tiếng nói với Tiên đế ngồi bên.
Tiên đế chậm rãi đứng dậy, thở dài:
Tới cảnh giới như nàng hẳn phải rất rõ. Đạo của ta và Ma quân vốn bất đồng, ta chủ sinh, hắn chủ diệt, đã định trước có một kiếp này. Ngàn năm trước, thực lực của Minh quân đã vượt trên Tiên giới chúng ta, nói chi bây giờ đã qua cả ngàn năm. Tuy rằng năm đó Hồng Quân đạo tổ thiết đặt phong ấn ngăn cách ba giới suốt ngàn năm, nhưng trong ngàn năm nay thực lực của Ma quân nhất định đã có bước tiến lớn, nếu như trở lại xâm lược, thế tới khó ngăn.
Tựa như đã nhớ tới cảnh tượng thảm khốc máu chảy thành sông của ngàn năm trước, sắc mặt Vương Mẫu nương nương dần tái đi, chìm trong không khí trầm mặc nặng nề.
Tên nhóc đó thực sự chính là nhân vật then chốt phá giải an nguy của cả ba giới?
Vương Mẫu nương nương vẫn luôn mắt cao hơn đầu mà lúc này cũng trả lời không một chút do dự:
Cậu ta được lá bùa số mệnh của Tiên quân, chỉ cần tiếp tục cướp hồng bao, người may mắn tuyệt đối không là ai khác được. Hơn nữa cứ cho là cậu ta có vận số tốt thế nào đi nữa cũng không cần phát hồng bao tiếp theo. Loại chuyện tốt tay không bắt sói thế này mà cũng có thể nhịn được, tâm tính như vậy, thực sự rất hiếm có!
Hiếm lắm mới thấy nàng khen ngợi một người.
Tiên đế cũng mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm tựa như có cả một khoảng đất trời đang luân phiên diễn hóa, hờ hững bảo:
Ta cho cậu ta cơ hội giao lưu với chúng tiên, nếu trong tương lai, chiều hướng vận mệnh của ba giới thật sự phải gửi gắm vào cậu ta, vậy chỉ hi vọng hành động này sẽ mang đến cho Tiên giới ta thiện quả ngày sau.
Cô em tên Đổng Hiểu Uyển đấy à?
Lý Hạo cũng biết Lâm Vỹ vẫn luôn có quan hệ với tốt với một cô bạn nữ, chẳng qua đứa ngốc cũng có thể nhìn ra Lâm Vỹ có tình ý với cô nàng, thế mà cô bạn đó lại cứ như không hề hay biết gì. Quan hệ của hai người này cứ mập mờ không rõ, theo cách nói đang lưu hành hiện nay thì, con hàng Lâm Vỹ này chính là lốp xe dự phòng, hơn nữa còn là cái lốp dự phòng cam tâm tình nguyện.
Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi nào.
Được được được.
Vừa nhắc tới ăn, tên béo Lâm Vỹ đã lập tức cười toe, luôn miệng đáp được.
Ôi! Anh chàng Trung Quốc đẹp trai này không cần đi hầu cô bạn thân của mình nữa hả?
Lã Tư Viễn và nhà họ Vương đã xong đời, kẻ thù không còn, việc phát triển Ngưng Chân Lộ đã có bên Tả Phi Phi bao thầu hết. Vậy nên bây giờ, sức chú ý của Lý Hạo lại có thể chuyển sang việc chấn hưng Trung y.
Bọn tôi về rồi đây!
5 giờ chiều, đám Hoàng Ninh Lâm Vỹ lên thư viện học bài đã quay về, Trương Côn thì đi dạo phố xem phim với bạn gái của cậu ta nên chưa về, chỉ bảo Lâm Vỹ mang sách vở về trước.
Hôm nay học thế nào rồi?
Lý Hạo ngồi dậy trên giường, cười hỏi.
Tạm được.
Hoàng Ninh duỗi cái eo mỏi nhừ, nhìn Lý Hạo với vẻ oán hận:
Chỉ có Lý Hạo ông là sướng nhất. Làm học trò của hiệu trưởng Thần rồi, đúng là kì thi gì cũng chẳng cần lo lắng chút nào.
Được rồi, dẹp ngay cái ánh mắt tội nghiệp đó đi. Đi, tối nay tớ mời, chúng ta ra ngoài ăn.
Lý Hạo nhấc hông, tung người nhảy phóc từ trên giường xuống đất.
Hoàng Ninh đập vai Lâm Vỹ, hỏi đùa.
Không cần, không cần nữa.
Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt Lâm Vỹ liền lờ mờ hiện ra một vẻ lạc lõng, gượng cười đáp:
Dạo này cô ấy đang qua lại với một thằng đẹp mã cùng chuyên ngành, tôi cứ sáp lại mãi cũng không hay.
Nhưng bây giờ cậu ta vẫn chỉ là con ong con kiến yếu nhược, liệu họ có chờ kịp không?
Chiếc điện thoại nằm yên tĩnh sạc pin bên dưới, Lý Hạo bình tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt tập trung hồi tưởng nội dung quan trọng trong cuốn Tinh hoa Cơ sở Trung y cùng với châm pháp thủy hành và các nguyên tắc cơ bản của Ngũ Hành thần châm.
Về mối lo ngại của Tiên đế và Vương Mẫu trên Tiên giới, Lý Hạo không hề hay biết, cậu chỉ muốn làm tốt những việc của mình.
À.
Tiên đế nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, tay khẽ vuốt cằm, bảo:
Nếu nói khách quan thì, người này thế nào?
Rất tốt, không phải kẻ tầm thường.
Bệ hạ, dù là năm ấy, khi đại quân của Minh giới tấn công đến sát biên giới, ta cũng chưa từng thấy người mất lòng tin như lúc này.
Vương Mẫu nương nương khẽ chau đôi mày ngài, nói tiếp:
Năm đó bên Minh quân đột ngột tập kích, nếu Tiên giới chúng ta chuẩn bị trận thế đầy đủ thì chỉ cần kiên trì phòng thủ, bọn họ tất không thể làm gì được ta!
Đó đã là chuyện ngàn năm trước rồi.
Lâm Vỹ xua tay, rõ ràng là không muốn nói nhiều về chủ đề này.
Ừ, đi thôi.
Lý Hạo kéo Hoàng Ninh - vốn đang định nói gì đó nữa lại, ngăn không cho cậu ta nói tiếp. Dù sao đây cũng là cuộc sống tình cảm riêng tư của người ta, tuy các cậu là anh em nhưng cũng không tiện can thiệp nhiều.
Sau một hồi bàn bạc, Lý Hạo quyết định dẫn mấy anh em đi ăn gì đó ngon ngon, bèn đi thẳng tới quán Triều Phúc Thành đắt tiền nhất quanh khu trường học ăn hải sản.
Đối với đa phần sinh viên, giá cả ở đây phải nói là rất cao, nếu không phải đám thiếu gia nhà giàu, cậu ấm cô chiêu tiền bạc rủng rỉnh thì rất ít ai tới nơi này để hưởng thụ. Dù sao, một bữa cơm ở đây rất có thể phải bằng tiền sinh hoạt phí cả một tháng của các sinh viên bình thường.
Lúc trước bọn Lý Hạo cũng chỉ có thể đi ngang qua đây thôi. Trong mấy anh em cùng phòng, chỉ có Trương Côn là gia đình khá giả hơn một chút nhưng cũng không đủ khả năng dám bước vào đây ăn một bữa.
Nhưng bây giờ đã khác ngày xưa. Tuy mức tiêu thụ Ngưng Chân Lộ vẫn chưa biết rõ, nhưng hiện trong túi Lý Hạo đã có tấm thẻ tín dụng lấy được từ Hổ gia trong buổi lễ thành lập công ty. Hạn mức thấu chi hai trăm ngàn, muốn ăn cái gì cũng dư sức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.