Chương 114: Một năm miễn phí!


Hiện giờ trong đầu ông chủ Triều Phúc Thành chỉ có một ý nghĩ duy nhất: ảo giác, chắc chắn là nằm mơ con mẹ nó rồi!

Làm sao có thể xả8y ra chuyện này chứ?

Chẳng lẽ thằng nhóc này đúng là Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế như lời ông ta nói?
Ông chủ Hạ khổ sở nhìn Lý Hạo. Ông ta đã gần bốn mươi, tài sản cũng có gần chục triệu, nhưng lúc này bị một thằng nhóc chừng hai mươi như Lý Hạo dạy dỗ lại không dám trả lời.

Vậy chú em thấy thế nào mới phải đây?

Ông chủ Hạ hiện giờ đâm lao phải theo lao, chỉ trách mình lúc đầu tham món lợi nhỏ muốn ức hiếp mấy đứa sinh viên như Lý Hạo, không ngờ rằng lại gài cả mình vào!

Trong vòng một năm, bất cứ ai trong ba chúng tôi đến nhà hàng của ông ăn cơm, đều sẽ được miễn phí hoàn toàn!

Lý Hạo nói thẳng:
Đương nhiên, cũng có điều kiện tiên quyết là lúc chúng tôi tới sẽ ăn sạch đĩa, không được cố ý lãng phí.


Một... một năm có phải hơi lâu không?


Chuyện hai trăm ngàn thì thôi cũng được, nhưng vẫn phải tìm cách khác để thay thế.

Đợi ông chủ Hạ nắm tay xong, Lý Hạo kín đáo rút tay mình về, nói:
Chúng tôi lắc được Trạng nguyên cài kim hoa, ông cứ theo quy tắc miễn phí cho chúng tôi thì đã chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng ông lại nổi lòng tham, giở trò lừa đảo, nếu không phạt ông thì không hợp lý.


Ơ...

Ông ta chưa hết hy vọng, Lý Hạo cũng không chịu buông.
Hai người cò kè mặc cả mất một lúc, cuối cùng ông chủ vẫn phải cắn răng.

Được! Một năm thì một năm!


Gọi cái đếch gì nữa!

Lâm Vỹ kêu lên một tiếng, vỗ tay gọi:
Phục vụ, mang hết những món nổi tiếng nhất quán lên đây! Suất cho ba người ăn là được. Đương nhiên, tôi có thể ăn nhiều hơn chút, cô có thể lấy theo mức của bốn người!

Sau khi phục vụ ra ngoài, Hoàng Ninh và Lâm Vỹ cảm thấy vô cùng hả hê cười như nắc nẻ. Cười xong, Hoành Ninh đột nhiên hỏi:
Hạo Tử, một năm bọn mình ăn của ông ta còn kém hai trăm ngàn nhiều lắm, vì sao ông lại đổi sang cách này?

Chuyện giải quyết xong, lúc gần đi ông chủ Hạ lẩm bẩm một câu mang chút u oán, chuyện hôm nay ông ta thực sự tâm phục khẩu phục.

Lâm Vỹ, một năm này được đến đây ăn miễn phí rồi, cứ thoải mái gọi đồ đi!

Ông chủ Hạ đi khỏi, Lý Hạo cười đẩy Lâm Vỹ một cái.
Ông ta vỗ tay, bảo người phục vụ bên cạnh lấy giấy bút tới lập chứng từ, song vẫn bổ sung thêm:
Nhưng mà muốn miễn phí thì phải chính ba người các cậu tới. Nếu dẫn thêm bạn, cũng không được quá mười người, đồng thời không được cố ý lãng phí!


Được thôi.

Lý Hạo gật đầu, mấy yêu cầu này của ông chủ cũng không tính là quá đáng.

Chẳng lẽ tôi còn phải sợ một thằng nhóc con như cậu hay sao?

Lời đã nói ra như bát nước hất đi, bây giờ ông chủ Hạ chỉ hận không thể cho mình hai cái bạt tai!
Cho chừa cái tội không biết giữ miệng của mày!

Giảm thêm chút đi...

Ông chủ Hạ vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục kỳ kèo.

Một năm, thấp nhất rồi.


Được rồi!

Ông chủ Hạ không hổ là người kinh doanh, chứng từ viết thành hai bản, một bản cho mình, một bản đưa cho Lý Hạo giữ.

Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu, sao đã làm việc cẩn thận chặt chẽ cứ như là doanh nhân khôn khéo ấy...

Cho chừa cái tội cá cược lung tung này!

Thôi được rồi, được lý không tha cũng không phải quân tử. Ông chủ Hạ, tôi cũng đâu phải người không biết nói lý.

Lý Hạo nhìn bộ dạng khóc không ra nước mắt của ông chủ Hạ mà thầm buồn cười, xua tay, cất thẻ vào túi.

Sao? Vẫn còn mu3ốn quỵt à?

Nghe ông chủ Triều Phúc Thành nói, Hoàng Ninh cũng bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc, tức giận nói:
Từ lúc các người bắt đầu 9cá cược, tôi đã dùng điện thoại quay lại rồi! Ông chủ Hạ, hiện giờ ông không những phải miễn phí toàn bộ bữa tối nay, mà còn nợ chúng tôi ha6i trăm ngàn tiền cược đấy!

Vừa rồi lúc Lý Hạo rút thẻ tín dụng ra cược thêm, ông chủ Hạ nhất thời kích động cũng gật đầu muốn một m5ất một còn với cậu đến cùng. Ông ta không những không tin Lý Hạo có thể lắc được Trạng nguyên cài kim hoa một lần nữa, mà ông ta còn cảm thấy trên thế giới này không ai có thể lắc được hai lần Trạng nguyên cài kim hoa liên tiếp!
Vừa có thể dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất dày này, vừa có thể không dưng kiếm được hai trăm ngàn, sao mà không cược chứ?
Chỉ tiếc tuy mơ ước của ông chủ Hạ có đẹp đấy, nhưng hiện thực thì lại tàn khốc quá.
Lý Hạo thực sự một lần nữa lắc ra được Trạng nguyên cài kim hoa!

Phục chưa?

Lý Hạo nãy giờ không nói gì, như cười như không nhìn ông chủ Hạ, đúng lúc lên tiếng:
Biết sai rồi chứ?


Phục, phục lắm rồi. Tôi biết sai rồi...


Chưa đủ.

Lý Hạo chậm rãi lắc đầu, búng tấm thẻ tín dụng màu đen trong tay, thản nhiên nói:
Hình như trí nhớ của ông chủ Hạ không được tốt lắm, lẽ nào quên chuyện cược thêm rồi?


Chú em này...

Ông chủ Hạ hơi sửng sốt, do dự hỏi lại.

Một năm, cho dù ba người chúng tôi ngày nào cũng tới ăn, thì cũng ăn được bao nhiêu đồ của ông chứ?

Lý Hạo nói như đinh đóng cột:
So với hai trăm ngàn, bên nào nặng bên nào nhẹ?

Hiện giờ ông ta không những không kiếm được hai trăm ngàn mà còn phải đền lại hai trăm ngàn!

Thằng nhóc này, đây, đây...

Ông chủ Hạ lau mồ hôi như mưa trên trán, xấu hổ nhìn Lý Hạo, lúng túng không nói nên lời.
Sắc mặt ông chủ Hạ càng thêm khổ sở.
Hoàng Ninh ở bên cạnh còn rất phối hợp, mở video mình vừa quay ra, tiếng quát đầy khí phách của ông chủ Hạ lúc trước lập tức vang lên trong điện thoại của cậu ta.

Dám!


Cảm ơn, cảm ơn chú em!

Thấy hành động ấy của cậu, ông chủ Hạ như được đại xá, xúc động đến mức không biết làm thế nào mới phải, vội vàng chạy tới, cầm tay Lý Hạo ra sức lắc.
Lúc không biết cảm ơn thế nào thì nắm tay như thế chắc chắn không sai.
Ông chủ Hạ gật đầu lia lịa. Cách chơi cược bánh là tập tục văn hóa ở quê hương, trong lòng ông ta vẫn luôn tôn trọng. Hơn nữa hôm nay ông ta còn may mắn được tận mắt nhìn thấy kỳ tích lắc ra hai lần Trạng nguyên cài kim hoa liên tiếp, làm sao mà không phục cho được?

Người anh em, các cậu được miễn phí toàn bộ bữa tối nay, coi như tôi mời, được chứ?

Ông chủ Hạ hỏi Lý Hạo bằng giọng điệu thương lượng.

Đơn giản lắm, ngay từ đầu tôi đã không định lấy hai trăm ngàn, bởi vì ông ta vốn không thể bỏ ra!


Lý Hạo mỉm cười giải thích:
Cho dù ông có quay lại chứng cứ, nhưng thứ đó cũng không thể đưa đến chỗ cảnh sát được. Bằng không cá cược hơn hai trăm ngàn, theo pháp luật mấy đứa bọn mình đều sẽ bị tịch thu tiền cờ bạc, sau đó thì bắt giam!


Lý Hạo uống một hớp nước chanh trong cốc, nói tiếp:
Dây dưa tiếp thì hai bên coi như cạch mặt. Thay vì thế, thà lùi lại chọn cái thứ hai, đổi sang điều kiện thực tế hơn mà ông ta cũng dễ chấp nhận hơn.



Hơn nữa chuyện này vốn là ông ta đuối lý. Về mặt đạo đức bọn mình đứng ở cơ trên. Dùng lý lẽ giảng giải, dùng tình cảm thuyết phục, ông ta không thể không phục.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.