Chương 113: Cậu là như lai phật tổ?


Bốn con bốn, hai con một, Trạng nguyên cài kim hoa!


Tôi, tôi phải đi báo cho ông chủ chúng tôi một tiếng.


C8ô phục vụ nuốt nước miếng lắp bắp nói.

Còn muốn lắc ra Trạng nguyên cài kim hoa nữa sao?

Rốt cuộc ông chủ Triều Phúc Thành cũng không nhịn được tiếng cười lạnh:
Nhóc con! Cậu tưởng mình là Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế hả?


Ông cứ nói xem có dám hay không đi?


Ha ha, Triều Phúc Thành của tôi đã treo giải thưởng thì đương nhiên là sẽ thừa nhận!

Ông chủ cười lạnh một tiếng:
Nhưng có chứng cứ gì chứng minh Trạng nguyên cài kim hoa này là do các cậu lắc được, chứ không phải các cậu thừa dịp chúng tôi không có ở đây tự mình bày ra?


Cô gái này có thể làm chứng!

Cô phục vụ nho nhỏ không thể tự mình quyết định chuyện miễn phí toàn bộ bữa tối, dù trên giải thưởng viết như thế thì cũng phải nói với ông chủ mới được.
Dù sao giá cả của Triều Phúc Thành trưng hết ra đấy, nếu gọi món đắt tiền, tối nay ba người Lý Hạo ăn hết số tiền lương của phục vụ cũng không phải việc khó gì.
Cô phục vụ vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng. Lý Hạo ngồi trên ghế cười nhạt, nói thầm trong bụng:
Xem ra tác dụng của bùa số mệnh vẫn chưa hết nên vận may của mình mới tốt như thế, lắc bừa một cái cũng ra được Trạng nguyên cài kim hoa!

Lâm Vỹ cũng cuống lên. Vấn đề này là mấu chốt giúp cậu ta có thể ăn một bữa thỏa thuê ở đây hôm nay hay không. giờ thấy ông chủ muốn chơi xấu, cậu ta vội vàng chỉ vào cô gái đứng bên cạnh ông chủ.

Cô ấy?

Ông chủ liếc ngang cô gái đang bối rối đứng bên cạnh mình, hừ một tiếng.

Thế này đi, để cho công bằng, dưới sự chứng kiến của ông, tôi sẽ lắc lại một lần nữa, bất kể lần này lắc ra hoa gì, cũng coi đây là kết quả cuối cùng, thế nào?

Lý Hạo bình chân như vại úp nắp cốc xúc xắc bằng đồng lại, mỉm cười hỏi.

Thật?


Được!

Ông chủ lập tức đồng ý.

Mẹ nó, còn tưởng thẳng nhóc điềm nhiên như không này khôn ngoan một chút! Ai ngờ cũng chỉ là một thằng ngu!

Hoàng Ninh cạn lời với vẻ ngây ngô của Lâm Vỹ, day huyệt thái dương nói:
Nói thế này nhé, Hạo Tử lắc được số điểm này, bữa tối nay chúng ta có thể ăn uống tùy thích ở đây, lại còn không phải trả xu nào!


Thật á?

Vừa nghe nói thế, đôi mắt Lâm Vỹ lập tức sáng rỡ.
Ông chủ hơi sửng sốt nhìn Lý Hạo, không tin nổi hỏi lại.

Thật!

Lý Hạo nghiêm túc gật đầu.

Hạo Tử, vận may của ông đúng là nghịch thiên!

Người phục vụ đi rồi, Hoàng Ninh vẫn còn thán phục, cười nói:
Nguy hiểm vãi, cũng may để thằng nhóc nhà ông lắc, chứ nếu là tôi thì chắc chắn vận cứt chó không được may như thế!


Cái gì đây? Lợi hại lắm hả?

Phục vụ quán mình, ông ta tin rằng chỉ cần cô gái này không ngu, thì sẽ biết lúc này nên làm gì.
Quả nhiên, bị ông chủ của mình lườm như thế, cô phục vụ chỉ đành cúi đầu, vâng vâng dạ dạ bên cạnh không dám nói nữa.

Ông!

Lý Hạo vẫn không hề nhường bước, hùng hổ nhìn ông chủ hỏi.

Dám!

Cuối cùng ông chủ Triều Phúc Thành cũng nổi giận trước sự khiêu khích của Lý Hạo, vỗ bàn nói:
Chẳng lẽ tôi còn phải sợ thằng nhóc con như cậu hay sao?

Lâm Vỹ ngơ ngác nhìn số điểm trong cốc, lên tiếng hỏi.

Nói thế này đi, tình huống này chỉ có xác suất một phần mấy vạn mới lắc ra được thôi!

Hoàng Ninh biết vừa rồi Lâm Vỹ chỉ chú ý gọi món không xem quy tắc cá cược nên đã giải thích một cách ngắn gọn dễ hiểu.
Ông chủ nhíu chặt mày, nhìn Trạng nguyên cài kim hoa bên trong cốc. Trong lòng ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, tình huống vốn được cho là không thể xuất hiện lại xuất hiện ngay trước mắt mình, thật sự khiến ông ta cảm thấy bất ngờ. Nhưng nếu bây giờ miễn phí toàn bộ cho bàn này, bản thân là một người kinh doanh, ông ta thực sự rất xót!

Đương nhiên là chúng tôi lắc ra rồi, chứ chẳng lẽ là do người của quán các ông lắc ra?

Hoàng Ninh cũng đánh hơi được mùi bới lông tìm vết trong lời nói của ông chủ, lập tức nổi nóng vặc lại:
Sao? Sáu cục xúc xắc sờ sờ ở kia, lẽ nào ông định không thừa nhận?

Lâm Vỹ vỗ mạnh một phát xuống bàn, phấn khởi vo tròn thực đơn trong tay, cười nói:
Mẹ nó chứ, vừa rồi ông còn tưởng là Lý Hạo bao, lúc gọi món còn phải nghĩ làm sao để thiết thực, tiết kiệm một chút. Không được! Lát nữa ông phải gọi hết một lượt mới được!


Kẹt...

Trong lúc họ nói chuyện, cánh cửa phòng một lần nữa đẩy ra, cô phục vụ vừa đi ra ngoài dẫn theo một người đàn ông trung niên bụng phệ tiến vào.

Cậu muốn nói gì?

Ông chủ Triều Phúc Thành khẽ híp mắt lại, đánh giá Lý Hạo.
Thằng nhóc này rất có khí phách, không như hai đứa bạn chỉ biết nổi nóng kia, cũng không giống sinh viên bình thường dễ lừa gạt.
Thấy màn uy hiếp trắng trợn ấy, Hoàng Ninh tức giận đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn Lý Hạo bên cạnh chưa lên tiếng, giục:
Hạo Tử, bọn họ thật quá đáng, ông nói gì đi chứ!


Ông chủ nói cũng không phải là không có lý.

Lý Hạo chậm rãi mở miệng:
Ông nói chúng tôi không có chứng cứ chứng minh mình lắc ra được. Nhưng theo lý mà nói, ông cũng không có cách chứng minh việc này do chúng tôi dùng tay dàn dựng chứ không phải tự lắc ra, đúng chứ?


À.

Lâm Vỹ gật đầu, hỏi:
Rồi sao?


...

Ông chủ nhìn Lý Hạo lần thứ hai lắc cốc xúc xắc, trong lòng khinh thường cười lạnh:
Đạp trúng vận cứt chó một lần thì thôi đi, lẽ nào tưởng mình vẫn có thể lắc ra được Trạng nguyên cài kim hoa một lần nữa? Ngây thơ!


Ông chủ, chi bằng chúng ta đặt cược thêm chút đi.

Lắc được một lúc, Lý Hạo đặt cốc xúc xắc trong tay xuống bàn, lại móc một thẻ tín dụng màu đen trong túi ra:
Hạn mức chi tiêu thẻ này của tôi là hai trăm ngàn. Nếu tôi không lắc ra được Trạng nguyên cài kim hoa thì không những bữa tối nay không miễn phí mà còn cho ông tấm thẻ này! Ngược lại nếu tôi lại lắc ra được Trạng nguyên cài kim hoa, thì ông cũng phải cược thêm, không biết ông chủ có gan theo không?

Bởi vì khách trong phòng riêng chẳng được mấy bàn, hơn nữa xác suất lắc ra gi3ải thưởng lớn cũng quá thấp, cho nên nhà hàng mới tổ chức hoạt động kỷ niệm một năm bằng cách cá cược tặng quà lại cho khách9 để thu hút mọi người. Phần lớn khách chỉ lắc ra Nhất tú, Nhị cử thôi, ngay cả Tam hồng, Tứ tiến cũng không nhiều, càng nói 6gì đến Đối đường và Trạng nguyên hồng.
Còn Trạng nguyên cài kim hoa thì ngay chính bản thân ông chủ nhà hàng cũng ch5ưa gặp được mấy lần trong các cuộc cá cược Trung thu hàng năm ở quê nhà phương Nam nên ông ta vốn không tin tối nay sẽ có người may mắn đến mức lắc ra được. Để cho giải thưởng thêm hấp dẫn, ông ta đã bố trí giải Trạng nguyên cài kim hoa thành miễn phí toàn bộ cho bàn khách ấy tối nay!!
Nếu là mấy giải thưởng nhỏ như Nhất tú, Nhị cử, thì một chai nước uống hoặc một phần sa lát gì đó, phục vụ có thể tự quyết định, nhưng bây giờ là Trạng nguyên cài kim hoa!

Ừ.

Lý Hạo cười gật đầu:
Nếu theo danh sách giải thưởng thì đúng là như thế.


Ôi, đệt!


Ông chủ, họ là người đã lắc được Trạng nguyên cài kim hoa.

Cô phục vụ đưa ông chủ Triều Phúc Thành đến, chỉ cốc xúc xắc còn nguyên trên bàn nói.

Họ thực sự lắc ra được?


Béo, lấy điện thoại di động ra quay lại đi, đỡ cho đến lúc đấy ai đó lại chơi xấu.


Lý Hạo vừa từ từ nhấc tay lên, vừa nói với Lâm Vỹ bên cạnh.

Nắp cốc xúc xắc được Lý Hạo chậm rãi mở ra, năm người mười con mắt trong phòng đều nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cốc xúc xắc trên bàn!

Một con bốn, hai con bốn, ba con bốn, bốn con bốn!

Một con một, hai con một!

Bốn con bốn và hai con một, Trạng nguyên cài kim hoa!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.