Chương 122: Một câu cất nhắc


Khác với vị trí nằm ở ngoại thành của Như Ý Lầu và công ty Hạo Thiên, trụ sở chính của công ty dược mỹ phẩm Tả thị lại nằm ở khu thương mại sầm 8uất nhất trung tâm Minh Châu, sánh ngang với nhà họ Hoa được xưng là anh cả trong giới thương nghiệp Minh Châu suốt mười mấy năm qua, không hề 3thua kém.

Lý Hạo bắt xe đi chừng bốn mươi phút mới tới nơi. Nhìn công trình vĩ đại của dược mỹ phẩm Tả thị, tòa nhà công ty Hạo Thiên đ9úng là kém xa, có nói như kiến với voi cũng chẳng quá. Khó mà tưởng tượng, một xí nghiệp lớn mạnh thế này, lại có chủ nhân là hai người phụ nữ 6như hoa như ngọc.
Người đàn ông ngẩn người, hỏi lại:
À, đợi HR của phòng nhân sự tới phỏng vấn đó hả? Ha ha, cố lên nhé! Chỉ là nhóc ăn mặc cũng hơi xuề xòa rồi, coi chừng bị mất điểm đó.


Người tôi đợi không phải bên nhân sự, là chủ tịch của dược mỹ phẩm Tả thị.

Tả Ngọc Linh và Tả Phi Phi vừa bước vào, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều thoáng chốc tập trung cả vào hai cô gái.

Lý Hạo, đợi lâu rồi nhỉ?


Chủ tịch đã nói các chị ấy cũng sắp kết thúc hội nghị rồi, anh có thể đi lên trước, cũng có thể ngồi đợi trong phòng nghỉ ở dưới, họ sẽ xuống ngay ạ.

Cô tiếp tân có hơi sợ hãi trước sự lịch sự của Lý Hạo, bèn nhìn cậu đầy cảm động, nhẹ giọng đáp.
Lý Hạo thản nhiên đáp.

Đợi người.

Miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống đập cô nhân viên nọ ngây người, liền vội vàng khom lưng lia lịa cám ơn Tả Ngọc Linh, trong đôi mắt to nhìn Lý Hạo đong đầy sự biết ơn, cảm động suýt khóc.
Cô không ngu, chuyện nhỏ như một ly nước thế này, nếu không phải Lý Hạo có ý nhắc tới thì sao chủ tịch có thể thăng chức cho mình?
Lý Hạo lắc đầu, đính chính.

Hở?

Hai người Tả Ngọc Linh bước thẳng đến trước mặt Lý Hạo, nói với một nụ cười rạng rỡ.

Không đâu, ở đây còn ở trà lạnh để uống, có chờ lâu thêm chút nữa cũng không sao.


Vâng, để tôi hỏi lại, anh chờ một chút ạ.

Tuy cô tiếp tân cảm thấy việc này không hề cần thiết nhưng Lý Hạo đã yêu cầu, cô nàng vẫn nhấc điện thoại quay số gọi vào số nội bộ trong phòng làm việc của chủ tịch.
Lý Hạo nhận lấy tách trà nhấp nhẹ một ngụm. Trời nóng như đổ lửa, đang phải đợi người mà được một ly đồ uống giải nhiệt thế này thì sung sướng phải biế.t
Từ khi cô tiếp tân đi vào, Lý Hạo không còn thấy nhàm chán nữa. Cậu ngồi trên chiếc ghế êm ái nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận sự biến hóa âm thầm từng chút một trong tâm trí.

Ờ, vậy tôi sẽ đợi ở dưới này vậy.

Lý Hạo nhún vai, quay người đi vào căn phòng nghỉ cạnh đó.

À, cái này thì chưa...

Lý Hạo gãi đầu, sau đáp:
Làm phiền cô báo với chủ tịch giúp tôi, nói là có Lý Hạo tới. Tôi nghĩ chắc chủ tịch của cô sẽ biết đó.

Anh ta ngẩn người tập hai, liền đó bĩu môi nói:
Cậu nhóc, cậu đừng có đùa anh. Cậu nói đang đợi chủ tịch công ty? Bà chủ lớn Tả Ngọc Linh? Đừng nổ nữa, người ta bận rộn thế nào chứ? Còn có thời gian để ý tới chúng ta?


Tôi thực sự không lừa anh.


Chào anh, nếu muốn gặp chủ tịch của chúng tôi thì phải hẹn trước. Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa ạ?

Cô nhân viên lịch sự mỉm cười hỏi lại Lý Hạo.
Người đàn ông mặc âu phục căn bản không tin Lý Hạo, thậm chí còn cho rằng cậu đang che giấu bí mật thương nghiệp gì đó. Anh ta quay đầu đi, nhẹ giọng lẩm bẩm, tiếp tục bắt chuyện với một người ngồi bên khác.

Chủ tịch Tả, bên này.

Lý Hạo nâng ly nước trong tay lên, cười cười đáp lại.

Làm việc không tệ.


Vẫn nên thôi đi thì hơn.

Người đàn ông mặc vest nọ móc khăn giấy ra lau lớp mồ hôi trên mặt, bĩu môi chê bai:
Nhất định là do cậu đẹp trai nên mới có đãi ngộ như thế. Chứ tôi đã tới đây mấy lần rồi, cái công ty dược mỹ phẩm Tả thị này ấy, đến cả tiếp tân của công ty cũng suốt ngày vênh mặt lên tận trời, đi để mà bị chửi cho một trận à.

Trời nóng hừng hực thế này mà còn mặc âu phục giày da, sức chịu đựng đúng là giỏi thật.
Chỉ là quan sát bốn phía, hình như ở đây cũng chỉ có mình Lý Hạo là mặc đồ thường tương đối thoải mái, ngoài ra những vị khách với sắc mặt vội vã hoặc nhân viên ở đây phần lớn đều mặc âu phục hoặc đồng phục vô cùng chỉn chu.
Cô gái tiếp tân kia bưng một cốc trà lạnh bước vào. Hoàn toàn khác với đám thiếu gia công ty và các ông chủ lớn khác, Lý Hạo gần gũi, bình dị dễ gần, khiến cô cứ bất giác muốn lại gần.

Cám ơn, làm phiền cô rồi.


Dạ, vâng ạ, tôi biết rồi, vâng ạ!

Cuộc gọi được kết nối, tiếp tân liên tục gật đầu rồi lại nhanh chóng cúp máy. Cô ấy ngẩng lên, nhìn Lý Hạo bằng nét mặt có đôi chút kinh ngạc và e dè, vội vàng khom lưng nói:
Xin lỗi Lý tổng, là tôi không nhận ra, xin anh chớ trách, tôi thực sự xin lỗi.

Lý Hạo nghiêm mặt nhìn anh ta khẳng định.

Được rồi, được rồi, cậu đừng nói nữa.

Lý Hạo mỉm cười không đáp. Trong phòng nghỉ dành cho khách đã có không ít người, nhưng đúng quả là chỉ một mình cậu có được đãi ngộ mời uống nước. Nhưng nghĩ cũng bình thường, nhất định là Tả Ngọc Linh hoặc Tả Phi Phi đã báo trước cho họ về thân phận của cậu.

Này nhóc, cậu trẻ tuổi thế này, tới phỏng vấn xin việc hay chào mời dự án thế?

Tử Vận Thái Hư Đan trân quý vô cùng, dù người bình thường có phúc ăn được đan dược này thì cũng chưa chắc có thể nghiệm ra được ý chí của đất trời ẩn trong dòng chảy thời gian, càng đừng nói tới Lý Hạo - người đã hấp thu hết luồng hoàng khí cực Đông này.
Có thể nói từ nay về sau, có luồng hoàng khí cực Đông này bảo vệ tâm trí, trí tuệ của cậu sẽ được nâng lên một độ cao vượt ngoài đất trời. Nếu có người muốn tính kế, thì hồ như không thể tính qua được cậu. Quan trọng hết cả, tâm trí cậu đã gần lên tới mức độ không thể bị phá vỡ, từ nay tâm ma thoái lui, không thể gây cho cậu bất cứ phiền phức nào nữa.
Độ chừng mười phút sau, cô tiếp tân đã bưng cho Lý Hạo một ly nước hồi nãy lại đẩy cánh cửa kính của phòng nghỉ ra. Phía sau cô ấy, là hai đại mỹ nhân có thể khiến hai mắt người ta bừng sáng ngay cái nhìn đầu tiên.

Sao Tả tổng lại đích thân tới đây thế?

Từ lâu Tả Ngọc Linh đã xây dựng được địa vị của mình ở Minh Châu này. Tuy nhan sắc có thừa, nhưng lại chẳng ai dám co5i chị ta là bình hoa di động trông đẹp mà chẳng tác dụng gì. Còn về Tả Phi Phi, Lý Hạo cũng đã được lãnh giáo trí tuệ của vị đại mỹ nhân này từ sớm, tin rằng nhờ vào Ngưng Chân Lộ, nhất định cô ấy có thể bộc lộ tài năng lâu nay của mình.
Lý Hạo xuống xe, bước vào cánh cửa tự động của tòa cao ốc dược mỹ phẩm Tả thị, đi thẳng tới trước quầy tiếp tân:
Chào cô, cho hỏi phòng làm việc của chủ tịch ở tầng mấy vậy?
Anh ta cứ thân thiết như người đã quên từ lâu, vẫn tiếp tục lải nhải đủ chuyện với Lý Hạo.

Tôi đang đợi người.


Ha ha, nhóc con, đồ uống lấy được ở đây thế này?

Đúng lúc Lý Hạo đang nhắm mắt dưỡng thần, một người bỗng ngồi xuống ngay bên cạnh.

À, cái này là tiếp tân mang tới đấy. Anh sang hỏi họ thử xem, chắc người ta cũng cho anh một ly thôi.

Lý Hạo mở mắt, nhìn người đàn ông mặc âu phục, đầu đầy mồ hôi vừa mới ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười trả lời.
Tả Ngọc Linh quay sang cô gái tiếp tân vẫn đứng cạnh nãy giờ, nói:
Ngày mai thu dọn đồ đạc, không làm tiếp tân nữa, lên tầng làm thư kí cho Phi Phi đi.


Cám ơn chủ tịch, cám ơn chủ tịch.


Mau đi thôi, chắc người bên đó cũng sắp tới rồi.

Tả Phi Phi bước tới tóm cánh tay Lý Hạo, ba người cùng đi thẳng ra ngoài cửa.

Không sao, không sao. Cô chưa từng gặp tôi, không nhận ra cũng bình thường.

Lý Hạo cười cười xua tay đỡ cô gái trẻ đó dậy, nói tiếp:
Bây giờ tôi có thể lên rồi chứ?

Không chừng bên Tả Phi Phi còn phải chuẩn bị vài việc, cậu có lên cũng chẳng giúp được gì, lại còn khiến họ phải đón tiếp, không bằng cứ ngồi dưới này đợi họ xong việc cho đỡ lãng phí thời gian thì hơn.

Anh Lý, phiền anh đợi một lát.


Chậc chậc, hai vị Tả tổng một lớn một nhỏ này, quả đều là cực phẩm nhân gian.


Tả tổng lại có thể đích thân đến đây, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.