Chương 159: Cậu không xứng
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1289 chữ
- 2021-12-31 04:48:19
Tốc độ của Lý Hạo quá nhanh, áo gấm đi đêm, đám Lưu Ngọc Phong chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì, bên cạnh Thần Hi đã có thêm một 8người.
Mày chính là thằng Lý Hạo?
Vẻ kiêu căng trên mặt Lưu Ngọc Phong vẫn bất biến như cũ, gã tự cao tự đạ3i nói với Lý Hạo:
Sao? Đầu gấu phương nào thế?
Tuy đám con ông cháu cha học viện y Hoa Hạ phách lối ngang ngược, nh9ưng không phải lũ ngu. Bọn họ sẽ không bắt nạt những kẻ mình không chọc vào được, bởi vậy Lưu Ngọc Phong thấy Lý Hạo lạ mặt, 6tuy trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng vẫn hỏi trước một câu.
Một kẻ vô danh tiểu tốt thôi.
Lý Hạo hơi nhếc5h khóe miệng, lười nói nhảm với đám người này:
Có điều Vương Doãn bên cạnh cậu có lẽ có ấn tượng khá sâu về tôi đấy.
Lưu Ngọc Phong lục lọi trong đầu một lượt, vẫn không phát hiện ra có ai tên Lý Hạo mình không chọc vào được, thế là trong lòng càng ngạo mạn hơn.
Việc này cũng khó trách, đám con ông cháu cha học viện y Hoa Hạ vừa trao đổi sinh viên ở nước ngoài về, vừa về là đã ăn chơi trác táng, đương nhiên không rảnh quan tâm đến tin tức thương trường và tin tức y học dạo này, nên cũng không biết Lý Hạo.
Thấy vẻ mặt gã thay đổi, Vương Doãn thầm cười nhạt, biết tên kia lại sắp phạm phải sai lầm giống mình.
Tiểu Lệ cười rung cả người, khoác cánh tay Lưu Ngọc Phong nói:
Anh Phong, anh không thực sự thích cô nàng kia đấy chứ? Anh nhìn bộ dạng cô ta kìa, chắc chắc là kỹ thuật không tốt bằng em đâu, thỏa mãn được anh sao?
Kỹ thuật giường chiếu có thể từ từ dạy dỗ.
Ánh mắt Lưu Ngọc Phong lại bắn lên người Thần Hi, con ngươi toát ra dục vọng không hề che giấu, sau đó nói:
Với cả anh bây giờ ấy, quá trình dạy dỗ một cô gái đẹp thuần khiết thành một phụ nữ dâm đãng mới càng khiến anh thêm thích thú.
Mà kỳ lạ ở chỗ, mấy cô gái đi theo sau bọn họ lại không hề sợ hãi. Ngược lại ai ai cũng đầy vẻ mong chờ, dường như rất muốn đám Lưu Ngọc Phong dạy cho Lý Hạo một trận nhớ đời.
Rất hiển nhiên, các cô ả không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Bình thường, trước khi người ta ức hiếp tao, tao sẽ nghiêm túc khuyên bọn họ một câu, để bọn họ tốt nhất đừng tự mình tìm khó chịu.
Đối phương đã mạnh như thác đổ trong thế giới của người trưởng thành, còn gã lại vẫn trăm phương ngàn kế dùng mấy thứ đồ chơi vứt đi, bảo sao gã không thua cho được?
Vương Doãn, mày sợ nó à?
Lưu Ngọc Phong quay người liếc Vương Doãn đang im lặng không nói gì bên cạnh, nụ cười khinh bỉ càng thêm rõ.
Lưu Ngọc Phong hơi nheo mắt, lũ con ông cháu cha quen gã đều biết, gã thế này là sắp bắt đầu chỉnh người ta rồi.
Thích cô ấy à, cậu không xứng.
Lý Hạo không hề lùi bước nhìn lại gã, thành thật nói.
Lúc đầu bọn họ kết giao với nhau, chẳng qua là Vương gia muốn Vương Doãn có chỗ dựa trong trường, còn Lưu Nguyên Minh thì hy vọng con trai mình tốt nghiệp xong có thể phát triển trong giới kinh doanh theo con đường của Vương gia.
Trước đây hai người có giá trị lợi dụng của riêng mình, Vương Doãn nể mặt Lưu Ngọc Phong gọi gã một tiếng đại ca. Lưu Ngọc Phong cũng khách sáo gọi Vương Doãn là Vương thiếu. Nhưng bây giờ Vương gia rớt đài, Vương Doãn trong mắt Lưu Ngọc Phong đã là một phế vật từ đầu đến chân.
Người thấp cổ, đương nhiên là bé họng, cho nên gã chẳng để ý đến phản ứng của Vương Doãn.
Nhưng gã lười nói thêm, dù sao có nói Lưu Ngọc Phong cũng không nghe. Hơn nữa trong lòng Vương Doãn còn ngầm hả hê.
Lúc trước mình ăn nhiều quả đắng, cũng nên cho đám Lưu Ngọc Phong nếm thử.
Lý Hạo, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tôi trúng tiếng sét ái tình với Thần Hi, cậu ngăn cản là có ý gì?
Cho thể diện mà không cần!
Vẻ mặt Lưu Ngọc Phong dữ tợn hẳn lên, gã chỉ vào Lý Hạo quát:
Thằng bụi đời, mày muốn chết!
Gã vung tay lên, vài đứa đứng sau gã tiến lên vây lại. Tên béo cũng thả cô gái đang ôm ra, nhặt viên gạch ở ven đường, cười gằn đi về phía Lý Hạo.
Gã hận thấu xương!
Nhưng gã sợ Lý Hạo hơn, sợ đến mức thậm chí gã còn không dám trả thù...
Bởi vì sau đó gã đột nhiên hiểu ra, tuy lúc đầu mình cưỡng ép cướp Tô Linh đi, sau đó nghĩ ra đủ mọi thủ đoạn khiến Lý Hạo khó xử ở trong trường nhưng so với mưu kế Lý Hạo sắp đặt thì những chiêu trò nhỏ đó quả thực chỉ là trò chơi gia đình của trẻ con.
Nghe Lý Hạo nói, Vương Doãn rụt cổ, đáy mắt lóe lên sự thù hằn, nhưng sau đó lại mang nhiều vẻ sợ hãi hơn.
Gần đây nghe ngóng từ các phía, gã đã lờ mờ biết được, hiện giờ khả năng vận dụng năng lực của Lý Hạo đáng sợ đến mức nào. Cha con Lã Tư Viễn ngã ngựa, dòng họ mình sụp đổ, đều loáng thoáng có bóng dáng người thanh niên này trong đó. Hơn nữa đêm đó Lý Hạo còn ép chính gã dùng thuốc kích thích loại mạnh của mình quả thực khiến gã chịu nhiều đau khổ.
Gã có hận Lý Hạo không?
Lý Hạo bĩu môi, sau đó lắc đầu:
Nhưng đối với loại chúng mày, tao thực sự không có hứng thú nói thêm câu nào nữa.
Chết mẹ mày đi!
Tên béo Cao Trí Huy hét lên một tiếng giận dữ, sau đó hung hăng ném cục gạch trong tay mình vào mặt Lý Hạo!
Cùng lúc đó, những đứa khác như đã bàn bạc từ trước, cùng nhau xông lên, nhào về phía cậu.
Tuy đám Lưu Ngọc Phong chưa từng học võ vẽ gì, nhưng vừa nhìn cũng biết là loại hay đánh nhau. Cú phang gạch của Cao Trí Huy, đổi là người bình thường, phản ứng đầu tiên sẽ là luống cuống tay chân tránh né. Cứ thế, dù cục gạch không đập trúng thì lực chú ý của đối thủ cũng bị phân tán, bọn họ lại cùng nhau xông lên, rất dễ đẩy đối phương ngã thẳng xuống đất, đánh cho một trận tơi bời!
Nhưng đối với tốc độ phản ứng hiện giờ của Lý Hạo, tuy viên gạch lao đến nhanh, nhưng cậu lại không hề hoảng hốt. Chỉ thấy cậu hơi nghiêng đầu, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Thần Hi, kéo cô sang một bên. Sau đó trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, tự mình chủ động ra tay, xông vào đám Cao Trí Huy!
Tiểu Lệ, em đoán xem, lần này bọn lão Cao phải đánh bao lâu thằng này mới không bò dậy nổi đây?
Lưu Ngọc Phong cười ha hả nhìn cô gái vừa rồi được Cao Trí Huy ôm, hỏi.
Mười phút chăng?
Anh Phong, anh xấu xa quá à!
Tiểu Lệ hờn dỗi vỗ nhẹ lên cánh tay Lưu Ngọc Phong, làm nũng nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.