Chương 160: Mày có võ, tao có bảo vệ


Lưu Ngọc Phong choáng váng, hoàn toàn choáng váng.

Gã tuyệt đối không ngờ, trong địa bàn của mình, đám anh em lại bị người khác đánh cho n8ằm lăn dưới đất rên rỉ như chó chết thế này.

Gã mới ra nước ngoài giao lưu học tập một năm, trong nước đã thay đổi nhiều đến vậy sao?
Con ngươi hơi co lại, Lưu Ngọc Phong cũng biết e rằng hôm nay mình đá phải tấm sắt rồi. Thằng ranh này cho dù không có xuất thân nổi trội gì9, nhưng chỉ dựa vào thân thủ hơn người của mình, cũng khó trách lúc trước nó lớn lối như thế.
Lý Hạo vỗ tay Thần Hi, dịu dàng nói.

Còn cậu...

Thần Hi lắc đầu không muốn bỏ Lý Hạo lại một mình, lại bị Lý Hạo ngắt lời:
Yên tâm, tớ không sao.


Không biết điều!

Thấy Lý Hạo không thèm nể mặt mình, Lưu Ngọc Phong cũng quyết định giở mặt, lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Lý Hạo, sau đó lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại.

Alo? Chú Cao ạ?

Nhưng đúng vào lúc đó, giọng nói của Lý Hạo lại vang lên.

Làm sao?

Lưu Ngọc Phong dừng bước, nhíu mày nhìn Lý Hạo.
Gọi điện thoại xong, dường như trong chớp mắt Lưu Ngọc Phong bạo gan hơn rất nhiều, lấy lại vẻ hống hách lúc trước.

Lý Hạo, hay là bỏ đi.

Nghe thấy Lưu Ngọc Phong gọi người đến, Thần Hi kéo góc áo Lý Hạo, sợ chuyện rắc rối sẽ khó mà kết thúc, khuyên cậu bỏ qua.
Lửa giận trong mắt Lưu Ngọc Phong dường như sắp bùng ra ngoài, trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Hạo, nói:
Mày như thế là không muốn làm bạn với tao?


Làm bạn?

Lý Hạo nhướng mày, hệt như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười, lắc đầu nói:
Vẫn là câu nói đó, mày không xứng!


Anh Phong, em... bọn em không nhúc nhích được...

Một tên đàn em của Lưu Ngọc Phong đau đớn kêu lên. Tuy mấy đấm của Lý Hạo không mạnh lắm, nhưng đều nhắm vào chỗ hiểm, huyệt vị. Ăn mấy đấm, đám kia có đứa đau không chịu nổi, có đứa tê rần mất sức, dù sao không một tên nào có thể đứng lên được.

Thứ vô dụng!

Đội trưởng đội bảo vệ chạy tới trước mặt Lưu Ngọc Phong, cung kính nói:
Tối nay tôi trực, vừa rồi nhận được điện thoại của chủ nhiệm Cao, tôi liền mang theo mấy anh em chạy tới!


Chính là nó! Đánh người thương nặng trong sân trường!

Thấy bảo vệ tới, Lưu Ngọc Phong tăng thêm dũng khí, chỉ vào Lý Hạo bên cạnh, nói:
Mau bắt nó lại cho tôi!

Lý Hạo lại lắc đầu, không muốn muộn thế này còn quấy rầy ông cụ.

Tao bảo không đứa nào được đi hết!

Lưu Ngọc Phong thấy Thần Hi muốn đi, tiến lên một bước, định giữ cô lại. Nhưng khi vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lý Hạo, bắp chân gã lại run lên không kiểm soát nổi, hèn nhát lùi lại một bước.

Ngây ra làm gì? Mau bắt nó lại cho tôi!

Lưu Ngọc Phong đẩy đội trưởng ra, nói:
Tôi sẽ báo cảnh sát, anh nhốt nó vào phòng làm việc đợi cảnh sát tới!


À, được!


Muốn đi cũng được, nhưng tao nói rồi, tự bạt tai mình hai mươi cái rồi hẵng đi.

Lý Hạo nhìn gã, hai mươi cái bạt tai cứ như là một chuyện hết sức bình thường, đồng thời còn bổ sung:
Nhắc mày một chút, hai mươi cái bạt tai, nhất định phải thật kêu, phải đánh ra cảm giác có tiết tấu chát chát chát mới được.


Lý Hạo, mày đừng khinh người quá đáng!


Bỏ đi?

Không ngờ lần này Lưu Ngọc Phong không bỏ qua, nói:
Chuyện hôm nay bảo vệ trường không tới thì không tính là xong được!


Cậu về trước đi, bảo đám Trương Côn đừng đợi tớ. Sáng mai Hoàng Ninh còn phải đi tàu cao tốc, bảo họ giải tán về nghỉ ngơi hết đi.

Gã biết thủ đoạn của Lý Hạo, sau khi chọc cậu xong lại muốn dùng một câu như thế để xin lỗi, hời hợt cho qua, Lưu Ngọc Phong cũng quá ngây thơ rồi.

Được rồi, mọi người không đánh không quen biết, sau này là bạn bè rồi!

Lưu Ngọc Phong lại cười cười, sau đó hỏi thăm mấy thằng đàn em còn nằm dưới đất:
Có tiền đồ không cơ chứ? Đừng gào nữa, đứng lên về nhà ngủ hết cho tao!

Điện thoại được kết nối rất nhanh, Lưu Ngọc Phong nói:
Cháu với đám Trí Huy ở bên ngoài. Trí Huy bị người ta đánh, chú mau dẫn bảo vệ tới đây, ở cổng sau trường học!

Bọn họ xưng là con ông cháu cha của học viện y Hoa Hạ, là bởi vì cha mẹ của đám này đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong trường. Lưu Ngọc Phong là con trai của Hiệu trưởng Lưu Nguyên Minh, còn Cao Thế Kiệt - bố của Cao Trí Huy - là chủ nhiệm phòng đào tạo, quản lý giám sát dạy học và an ninh của trường.

Thằng ranh, mày cứ chờ chết đi!


Lý Hạo?

Đội trưởng đội bảo vệ theo ngón tay Lưu Ngọc Phong nhìn sang, sau khi thấy rõ là Lý Hạo, nhất thời ngây ra.
Nhân vật dạo gần đây làm mưa làm gió trong trường như Lý Hạo, anh ta cũng có nghe tiếng.
Châm ngôn trên giang hồ nói rất đúng, mày m6ạnh, đương nhiên có thể ngông cuồng hơn người khác!

Thân thủ thằng ranh này lợi hại quá, nếu nhận nó làm đàn em, sau này ra ngoài đánh n5hau còn ai dám chọc vào bọn mình?

Mắt Lưu Ngọc Phong lóe lên, gã thế mà lại mến mộ người tài như Lý Hạo, cười nói:
Lý Hạo, thân thủ không tệ. Tao nghĩ, mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là hiểu lầm. Tao thích Thần Hi, nhưng mấy chuyện như tình yêu này cần phải cạnh tranh công bằng. Hơn nữa bất kể sau này Thần Hi chọn ai, tao cũng hy vọng có thể kết giao với người bạn như mày.

Lưu Ngọc Phong rõ ràng muốn dàn xếp ổn thỏa cho xong. Hắn thầm nghĩ, mình đường đường là công tử nhà Hiệu trưởng chính đã hạ mình xuống để làm hòa, Lý Hạo dù thiếu đầu óc hơn nữa cũng không đến mức sứt đầu mẻ trán đến cùng với mình đâu nhỉ?
Dạo gần đây, dù người có ngu đến đâu, có lẽ cũng biết đạo lý thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ địch.
Nhưng nghe gã nói xong, Lý Hạo vẫn không lên tiếng, Vương Doãn bên cạnh Lưu Ngọc Phong lại thầm cười lạnh.

Ở đằng kia! Ở kia!

Thần Hi đi không bao lâu, mấy chùm ánh sáng mạnh của đèn pin chiếu tới, sau đó là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ trường chạy tới.

Phong thiếu gia, xảy ra chuyện gì?


Có cần tớ gọi điện cho ông không?

Thần Hi muốn gọi điện thoại cho Thần Dục, với địa vị của ông, lời nói vẫn có trọng lượng.

Không cần đâu.

Lưu Ngọc Phong nhìn bộ dạng thê thảm của bọn họ, trong lòng cũng hơi bồn chồn, nuốt nước bọt, lạnh lùng nói:
Thôi bỏ đi! Mặc kệ bọn bay!

Nói xong, gã quay người định chạy.

Mày không hiểu tao nói gì à?

Đội trưởng gật đầu, thực ra anh ta cũng biết cậu sinh viên Lý Hạo này rất trâu bò, nhưng hết cách rồi. Nếu anh ta không nghe theo Lưu Ngọc Phong, sáng mai thôi cái chức đội trưởng đội bảo vệ này của mình sẽ bay mất. Chuyện liên quan đến bát cơm, anh ta đành chọn nghe theo lời Lưu Ngọc Phong.


Không sao, tôi theo anh đi về ngồi một lát.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.