Chương 173: Nhiệm vụ hành động liên tỉnh


Bị Lý Hạo bóp cổ ấn lên tường, Chu Chí Cương trông cường tráng hơn Lý Hạo rất nhiều lại không có cách nào thoát được, hệt như một con gà con, cả giãy 8giụa cũng không làm nổi.


Lý Hạo, cậu làm bọn trẻ sợ rồi.


Thần Hi bước lên trước kéo tay áo Lý Hạo nói nhỏ.
Thần Hi đã sớm dâng lòng thương xót với cậu bé này. Phụ nữ dù tính cách có lạnh lùng đến mức nào thì vẫn có bản năng của người mẹ, mà lúc này, một Thần Hi trước giờ vẫn luôn xa cách đối với người lạ lại chủ động kéo bàn tay nhỏ của Tiểu Phong, đưa cậu bé ra ngoài.

Ninh Vỹ, lần đầu đến trấn cổ Phong Kinh phải không, tôi đưa cậu đi loanh quanh nhé?

Lý Hạo quay người chào hỏi Ninh Vỹ một tiếng.

Vậy chúng ta làm sao?

Ninh Vỹ cau mày hỏi:
Cho dù dưới sức ép của bên cô Trác, bọn cảnh sát địa phương không thể không phối hợp nhưng cũng khó đảm bảo không có người âm thầm báo tin. Một khi tin tức lộ ra ngoài, bọn chúng tháo chạy là chuyện nhỏ, nhưng nhỡ chúng trút giận lên lão Viện trưởng thì toi!


Cho nên chúng ta không tìm cảnh sát địa phương.

Lý Hạo bước qua sờ đầu Tiểu Phong, thằng nhóc này là một cậu bé rất hiểu chuyện, rất kiên cường. Lúc đầu khi Lý Hạo rời cô nhi viện đi học đại học, lúc đó thằng nhóc chỉ mới học lớp bảy đã vỗ lồng ngực gầy đét của nó, nói mình là một người đàn ông nhỏ, lúc Lý Hạo không ở nhà, nó nhất định sẽ trông nom các em trong cô nhi viện và cả lão Viện trưởng.

Xin lỗi anh Hạo, em, em không trông nom tốt cho mấy đứa, còn ông nội lão Viện trưởng nữa, ông nội còn…

Tiểu Phong cúi đầu tựa như không còn mặt mũi nhìn Lý Hạo, nói một lúc đã bắt đầu nức nở, nhưng thằng bé mím chặt môi, không cho mình bật khóc.

Dạ!

Cuối cùng Tiểu Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn Lý Hạo, nó gật mạnh cái đầu nhỏ, sau đó lanh lợi bước đến bên cạnh Thần Hi.

Đi thôi.

Chu Chí Cương thở hổn hển, trong lòng sợ hãi vô cùng. Chẳng phải người ta nói học đại học là ngày ngày đi chơi, đi tán gái sao? Làm sao có thể khiến một người mạnh đến mức như biến thành người khác thế này?
Chu Chí Cương run rẩy lau mồ hôi trên trán, kêu rên trong lòng:
Quả nhiên lời người ta nói đều là lừa bịp…


Tiểu Phong, vẫn chưa ăn tối à?

Cả người Chu Chí Cương mềm nhũn, kêu một tiếng rồi ngã xuống đất. Anh ta bị Lý Hạo châm trúng huyệt ngủ nên lập tức ngủ say.
Ra khỏi cửa rồi, Lý Hạo và Ninh Vỹ lần nữa ngồi vào trong xe, lúc này cậu mới nói:
Đi đến đồn báo cảnh sát.


Những tên này đã dám lộng hành trong thôn, chắc chắn cũng có ít nhiều quan hệ giới bạch đạo. Nếu cậu đi báo cảnh sát, cho dù bọn họ không thể không tiếp nhận thì chỉ e cũng sẽ để lộ tin tức cho bọn chúng chạy trước?

Chu Chí Cương liên tục lắc đầu:
Tao chắc chắn sẽ không chạy!


Anh nên đi ngủ một giấc đi.

Lý Hạo sờ bên hông, sau đó cổ tay vẩy nhẹ, nhanh như chớp bắn ra một mũi kim màu bạc cắm thẳng vào cổ Chu Chí Cương.
Lý Hạo sờ sống mũi, cậu bỏ ra một triệu kia chẳng qua là vì muốn để đám người đó yên tâm, cuối cùng vẫn là muốn hốt trọn một mẻ!
Cái bọn cố ý mở đặt cược sau đó cho vay nặng lãi thật đúng là ung nhọt của xã hội, có thể diệt trừ một tên thì chính là tạo phúc một phần cho người dân.
Huống hồ bọn họ còn bắt cóc lão Viện trưởng, xét về tình hay về lý, Lý Hạo đều không thể tha cho bọn chúng!

Được.

Ninh Vỹ gật đầu. Anh ta vốn không phải người thích nói nhiều, biết Lý Hạo tách mọi người ra, một mình đưa anh ra ngoài hẳn là có mục đích của cậu.

Chu Chí Cương, tôi đưa Ninh Vỹ ra ngoài dạo một chút, anh sẽ không nhân cơ hội bỏ chạy đấy chứ?

Lý Hạo gọi điện cho cảnh sát Triệu. Hai ngày trước việc xử lý vụ của Lưu Ngọc Phong đều do anh ta toàn quyền phụ trách, Lý Hạo cũng đã trao đổi cách liên lạc với anh ta.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói sang sảng của Triệu Lỗi truyền tới.

À, anh Lý, có chuyện gì sao?

Ninh Vỹ khởi động xe, hơi ngờ vực nhìn Lý Hạo, hỏi.
Trước giờ trí tuệ của Lý Hạo vẫn luôn khiến anh ta khâm phục, tin rằng vấn đề mình nghĩ đến thì Lý Hạo không thể không nghĩ đến.

Cậu nói đúng, hành động sợ nhất là bằng mặt không bằng lòng. Nhưng bây giờ công ty sản xuất Hạo Thiên của tôi mới có chút tiếng tăm, không thể bồi dưỡng một lực lượng riêng giống như Như Ý Lầu hay tập đoàn Hoa Vinh được nên chỉ có thể nhờ cảnh sát giúp sức.

Chu Chí Cương6 như một bãi bùn nát dán sát vào tường, từ từ chảy xuống mặt đất, há miệng thở hổn hển, kinh hồn bạt vía. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà áo sau lưng5 hắn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
Lúc Lý Hạo hỏi hắn có dám đánh cược không, giây phút đó dường như hắn thật sự cảm nhận được cái chết đang đến gần. Chu Chí Cương tin chắc rằng chỉ cần Lý Hạo muốn thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ biến mất trong giây lát!

Cái thằng Lý Hạo này ra ngoài học đại học sao lại trở thành thế này?

Sự kiên cường của cậu nhóc khiến người ta đau lòng, Thần Hi đứng bên cạnh cũng đỏ khóe mắt, đến cả Ninh Vỹ cũng xúc động.
Người ta nói con nhà nghèo trưởng thành sớm, nhưng những đứa trẻ mồ côi thì lại hiểu chuyện còn sớm hơn cả con nhà nghèo. Lão Viện trưởng bị người ta bắt đi, trong lòng Tiểu Phong vô cùng tự trách.
Lý Hạo bước qua ôm Tiểu Phong vào lòng, vỗ vai cậu bé:
Tiểu Phong mau đi cùng chị này mua một chút đồ ăn về cho mọi người, không cần lo lắng, ngày mai anh lập tức đi đón lão Viện trưởng về!

Nghe thấy lời cô3, sự lạnh lẽo trong mắt Lý Hạo mới dần thu lại, bàn tay buông lỏng, thả Chu Chí Cương ra.
Quả thực Chu Chí Cương rất đáng bị trừng phạt, nhưn9g cậu lại không muốn để mấy cô cậu bé trong cô nhi viện trông thấy hành động hung ác như vậy khi còn nhỏ tuổi.

Phù...

Lý Hạo quay người nhìn Chu Chí Cương vẫn chưa hồi phục lại bình thường, khẽ cười hỏi.
Bây giờ những kẻ đòi nợ đã bị Lý Hạo đuổi đi, có lão Viện trưởng làm con tin, hắn không cần phải lo Lý Hạo không trả nợ thay hắn, nên nếu Lý Hạo rời đi lần nữa, không chừng cái tên phá của này lại cuốn tất cả đồ đạc đáng giá trong nhà trốn đi mất!

Không, không đâu.


Triệu Lỗi, tôi có việc muốn phiền anh một chút.


Giọng Lý Hạo nghiêm túc, kể lại tình hình bên này với Triệu Lỗi, mong họ có thể từ thành phố Minh Châu đến đây, giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ bắt bớ liên phân khu lần này.


Chuyện này thì…


Sau khi nghe Lý Hạo kể xong, Triệu Lỗi trầm ngâm một hồi rồi nói:
Trên lý thuyết, hành động vây bắt liên phân khu là không được phép, nhưng nếu có lệnh cắt cử của cấp trên thì không thành vấn đề.



Lệnh cắt cử có dễ làm không?


Lý Hạo gật đầu, nghĩ xem ra không nhờ đến Trác Yến Vũ thì không được, e là lệnh cắt cử này vẫn phải tìm cô ấy nghĩ cách.

Nhưng ai biết được cậu còn chưa tiếp lời, ở đầu dây bên kia Triệu Lỗi đã tiếp tục nói:
Nhưng mà có tin tốt là, cha tôi có thể cấp lệnh cắt cử này!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.