Chương 174: Tất cả không được cử động!


Núi Tiểu Cô Nương nằm đằng sau trấn cổ Phong Kinh, đường núi hiểm trở, cỏ mọc um tùm.

Trong truyền thuyết, nơi này t8ừng có một câu chuyện tình, nói rằng thời xưa có một cậu học trò nghèo học hành gian khổ yêu thiên kim tiểu thư của một gia3 đình phú hào trong vùng. Để người mình thầm thương có thể vào kinh đi thi, cô gái trộm tiền trong nhà đưa cho cậu làm lộ p9hí lên kinh.

Không được cử động!

Thấy Lý Hạo bước lên muốn đi tới, gã đuôi sam rống giận, đồng thời một tay bóp cổ lão Viện trưởng, hung tợn cảnh cáo:
Nhóc con, mày đừng có phá luật, tiền đâu?

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau một chuỗi tiếng bước chân, từ trong miếu lại xuất hiện thêm năm sáu tên, cái tên anh chị Đầu Mào Gà ở bên trong cũng kinh ngạc. Một người đàn ông trung niên đầu thắt đuôi sam đứng chính giữa được bọn họ vây quanh, hẳn là lão đại.

Nhóc con, đem tiền đến rồi à?


Tiểu Hạo, con không cần vì ta…

Lão Viện trưởngNước mắt chảy trên gương mặt già nua của Viện trưởng. Ông nhìn Lý Hạo, gắng sức lắc đầu.
Rất nhiều người bản thân rất bản lĩnh nhưng lại không nỡ nhẫn tâm trui rèn thế hệ sau của mình, cho nên mới có những kẻ được cậy thế cha ông, kẻ lười biếng vô tích sự nhiều như vậy, vậy nên bây giờ vừa nghe thấy mấy từ con ông cháu cha là ai nấy đều nảy sinh thành kiến.
Mà ông cụ Ninh Ỷ Thiên lại làm rất tốt ở phương diện giáo dục này, dưới sự dẫn dắt của ông, Ninh Vỹ không chỉ tinh thông y thuật mà thể chất và tầm nhìn, tư tưởng cũng phóng khoáng. Nếu là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn sẽ không chịu hy sinh bản thân đi diễn vở kịch tạo danh tiếng cho Lý Hạo!

Ông đừng làm bậy!

Lý Hạo lập tức lùi bước, ý bảo mình không động, đồng thời lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong túi nói ra:
Trong tấm thẻ này có bốn triệu, mật mã giống với tấm thẻ lần trước, cộng thêm một triệu lần trước là khoản nợ của Chu Chí Cương đã trả sạch rồi!

Về sau cậu học trò trở thành trạng nguyên áo gấm về làng. Biết được tin này, hết sức đau thương, sau lại vì tưởng niệm thê tử mà sai người xây một ngôi miếu nhỏ. Lúc đầu, nhiều người vẫn đến dâng hương, về sau theo sự thay đổi của triều đại căn bản đã không còn người đến bái tế, song câu chuyện về cô gái trung trinh này vẫn được truyền lại, tòa núi này cũng được đặt tên là núi Tiểu Cô Nương.
Mùa hè đang đến, ánh mặt trời gay gắt chói chang. Ninh Vỹ lái xe, trên xe chỉ có anh ta và Lý Hạo. Sau khi ra khỏi trấn cổ Phong Kinh, chạy về hướng Bắc độ mười phút, họ dừng lại dưới chân núi Tiểu Cô Nương.

Các người thả Viện trưởng trước!

Lý Hạo lùi lại một bước, lạnh lùng cười nói:
Mọi người đều phải có chút thành ý chứ, đúng không? Các người không thả người mà còn đến trói tôi, đến lúc đó lại bắt hết hai người thì tôi biết làm sao?

Lão đại đuôi sam trầm ngâm chốc lát rồi nói:
Tao thấy mày cũng chẳng giở trò gì được!

Nói xong, gã ta đưa tay lấy dao cắt dây trói trên tay và người lão Viện trưởng rồi đẩy ông:
Qua đó đi!

Độ cao cụ thể của núi Tiểu Cô Nương không có tài liệu ghi lại, thể chất của Lý Hạo bây giờ đã sớm vượt xa người thường, những hoạt động như leo núi cậu đương nhiên vô cùng thông thạo, nhưng điều khiến cậu không ngờ là, Ninh Vỹ theo sau cậu cũng bước chân ổn định, có thể thấy thể chất của anh ta cũng vượt xa người thường.

Từ nhỏ ông nội đã nói với tôi, nam nhi chí tại bốn phương, phải thấy được núi cao biển rộng thì mới có thể có tấm lòng quảng đại. Thế nên từ nhỏ tôi đã thường đi du ngoạn sông núi, leo thế này cũng không mệt gì.


Chú Chu!

Thấy dáng vẻ tiều tụy thảm hại của hiệu trưởng, Lý Hạo lập tức cảm thấy máu nóng xông lên não, hận không thể lập tức xông qua xử sạch cái bọn này!
Thấy vẻ mặt hơi bất ngờ của Lý Hạo, Ninh Vỹ cười giải thích.
Lý Hạo gật đầu, lòng kính trọng dành cho ông cụ Ninh Ỷ Thiên càng sâu hơn.
Tuy lão Viện trưởng không có quan hệ huyết thống gì với Lý Hạo, nhưng ông lại có ơn dưỡng dục với Lý Hạo, địa vị không khác cha đẻ là mấy. Từ nhỏ Lý Hạo vẫn gọi ông là chú Chu, nhưng thật ra trong lòng cậu, Viện trưởng Chu luôn là cha mình.
Bây giờ nhìn thấy lão Viện trưởng Chu chịu nhiều khổ sở như vậy, cậu hoàn toàn không bình tĩnh được!
Sau khi cậu học trò đi rồi, cô gái ngày đêm chờ đợi, nhưng trong nhà lại giới thiệu cho cô một hôn sự 6môn đăng hộ đối, ép cô gả cho một tên công tử nhà giàu. Vì giữ lòng trung trinh tiết liệt với người yêu, cô gái thà chết kh5ông thay lòng, thậm chí sau đó còn bỏ nhà trốn lên vùng núi này.
Nhưng cuối cùng thiên kim tiểu thư vẫn bị hai tên gia đinh trong nhà phái đến tìm được. Không khuất phục, cuối cùng cô gái đập đầu chết trên núi, dâng mạng sống, thanh xuân của mình cho tình yêu.

Gà, đi đi, đưa ông già ra đây.

Gã đuôi sam nhìn bảo tên đàn em đứng cạnh, nhếch miệng bảo. Tên Mào Gà hôm qua lập tức gật đầu khom người chạy vào bên trong, không lâu sau đã đẩy lão Viện trưởng bị trói hai tay sau lưng đi ra.

Hở?

Nghe thấy lời Lý Hạo, tên lão đại trợn mắt trầm ngâm chốc lát rồi nói:
Nói cũng có lý, Gà, trói tay chân thằng nhóc này lại!

Một ngôi miếu đổ nát xuất hiện trước mặt họ. Hai tên tóc vàng đang ngồi hút thuốc trên tấm đá xanh ở cửa miếu, nhìn thấy Lý Hạo và Ninh Vỹ liền cảnh giác đứng lên nói:
Làm gì đấy? Chạy lộn đường à? Đây không phải chỗ để chơi đâu, mau cút đi!


Tiền đến đây, mày có muốn không?


Vẫn chưa được.

Ai ngờ lão đại đuôi sam vẫn lắc đầu, nói:
Năm triệu là của hôm qua, nếu để đến hôm nay, lãi lại tăng thêm thì mày vẫn còn thiếu năm trăm ngàn!

Lý Hạo cũng không tức giận, khóe miệng nhếch lên một độ cong nghiền ngẫm, hai tay đút trong túi, thong thả nói.

Là nó, lão đại, chính là nó!

Người đàn ông trung niên buộc tóc đuôi sam, ăn mặc như dân nghệ sĩ hếch cằm về phía Lý Hạo, lên tiếng hỏi.

Người đâu?

Lý Hạo không hề trả lời ông ta, hỏi ngược lại.
Cậu biết rõ, cho dù là đàm phán kinh doanh hay lúc giao đấu với bọn xấu đều phải dùng hết khả năng nắm chắc quyền chủ động, nếu không sẽ từng bước bị động, sẽ mãi bị người khác dắt mũi.

Cầm qua đây.

Gã đuôi sam lần nữa nhìn qua Mào Gà, tên kia hiểu ý lập tức khom lưng chạy đến trước mặt Lý Hạo, giật lấy tấm thẻ trong tay cậu cao giọng hỏi:
Mật mã là 314159 phải không?


Tiền các người đã lấy được rồi, có thể thả người chưa?

Lý Hạo lạnh lùng nhìn đám người này, lên tiếng hỏi.
Lý Hạo không kiềm được thầm nghĩ, nếu không phải bản thân trời sinh có năng lực, thì có lẽ trọng trách chấn hưng Trung y phải nhờ đến Ninh Vỹ gánh vác.
Chưa đến mười phút, Lý Hạo và Ninh Vỹ đã leo đến đỉnh núi.
Thấy bộ dạng Lý Hạo như có thể bộc phát bất cứ lúc nào, tên Mào Gà đã thấy được sự lợi hại của Lý Hạo hôm qua cũng không dám bước qua, quay đầu lại nói với lão đại:
Đại ca, em thấy không bằng cứ thả ông già này ra trước, sau đó lại bắt thằng nhóc!


Ừm, được thôi.

Trông bộ dạng đắc ý của hắn hệt như là chuyện biết được sáu số đầu của số Pi là chuyện tài giỏi lắm vậy.
Nhưng cũng khó trách, trong đám bọn họ e cũng không có mấy kẻ biết số Pi là số gì!

Các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy.

Ninh Vỹ đứng bên cạnh nãy giờ không nói tiếng nào cũng không nhịn nổi gằn giọng quát lớn.

Mày có tư cách gì mà đòi điều kiện với tao?

Tên lão đại trừng mắt chuẩn bị đưa tay bóp cổ lão Viện trưởng.

Đợi đã!

Lý Hạo nói:
Bây giờ tôi thật sự không có tiền, nhưng các người có thể đổi cách khác, các người bắt giữ Viện trưởng cũng chẳng ích gì, chi bằng trao đổi với tôi một chút. Các người thả ông ấy ra, lấy tôi làm con tin, thứ các người muốn không phải là tiền sao? Tôi còn quen biết mấy người bạn rất có tiền, năm trăm ngàn chiều nay đã có thể chuyển tới rồi!


Hiện nay có rất ít người lên ngọn núi này nên chỉ có một con đường hẹp quanh co này thôi, chúng ta đi nào.

Trên đường đi, Lý Hạo đã kể với Ninh Vỹ câu chuyện về núi Tiểu Cô Nương, cậu đứng dưới chân núi, nhìn con đường mòn lát đá đổ nát không chịu nổi rồi bước lên đi trước.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.