Chương 175: Tôi nhất định phải lo!


Đội cảnh sát vũ trang súng đạn sẵn sàng nhắm chính xác vào đám người này, mấy tên lưu mạnh bỗng chốc bị dọa đến nhũn cả chân, có mấy tên tố 8chất tâm lý yếu còn bật khóc luôn tại chỗ, tất cả những tên còn lại đều ngoan ngoãn đứng yên, đến ngón chân cũng không dám động.

Nh3ững kẻ chưa từng bị súng nhắm nhắm vào khó mà hiểu được cảm giác khi tự thân ở trong tình huống này. Khi những họng súng đen ngòm chỉa vào 9bạn như là đôi mắt của thần chết, nếu bạn nhìn thẳng vào nó sẽ bị rớt xuống vực sâu thăm thẳm không thấy được ánh mặt trời, khó mà thoát kh6ỏi.
Không lâu sau, Chu Chí Cương đã mua thuốc về, Lý Hạo nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay anh ta, mày khẽ chau lại:
Bảo anh mua theo đơn thuốc mà anh mua gì vậy?


Tôi ngửi được có hải mã, lộc nhung và nhân sâm.

Lý Hạo và Ninh Vỹ đều là thầy thuốc Trung y y thuật tinh thâm, nhưng đây là nơi rừng núi hoang vu, hiển nhiên không phải địa điểm tốt để chữa trị. Vì vậy, Lý Hạo mới ôm lão Viện trưởng, hai chân chạy như bay xuống núi.
Vì nóng ruột mà Lý Hạo dùng hết sức lực khiến Ninh Vỹ chạy theo sau mới hiểu được cái gì gọi là chênh lệch, dù anh ta có liều mạng chạy hòng theo kịp Lý Hạo thì vẫn bị Lý Hạo bỏ càng lúc càng xa!
Sau khi Chu Chí Cương bị Lý Hạo dạy dỗ, bây giờ đã thành thật hơn nhiều. Tên đàn ông ba mươi mấy tuổi giờ đây lại đứng cạnh giường ngoan như một đứa trẻ.

Thằng ngỗ nghịch! Mày đừng có gọi tao là cha, tao không nuôi ra cái thằng súc sinh như mày!


Viện trưởng!

Sắc mặt Lý Hạo hoảng hốt, lập tức đỡ lấy người ông, hai cánh tay dùng sức ôm lấy ông, sốt ruột nói:
Nhanh! Chúng ta nhanh xuống núi rồi cứu chữa cho ông ấy!


Tiểu Hạo…

Lão Viện trưởng nhìn Lý Hạo, gương mặt nhợt nhạt hiện lên nụ cười vui mừng. Ông cũng muốn nắm chặt tay Lý Hạo, nhưng bỗng cảm thấy trước ắt tối đen, cả người ngã nhào vào lòng Lý Hạo.
Đợi lúc Ninh Vỹ thở hồng hộc, vất vả lắm mới chạy đến chân núi, Lý Hạo đã sớm sốt ruột đợi anh ta trong xe, nếu không phải vì không biết lái xe, e là cậu đã đi trước rồi.
Trong cô nhi viện, Lý Hạo chậm rãi thu lại ngân châm trong tay, lão Viện trưởng đang nằm trên giường, khẽ động mí mắt, tỉnh lại sau cơnhôn mê.
Gã đuôi sam dám ngang ngược lộng hành trong vùng ắt hẳn có kẻ chống lưng đằng sau. Sau khi bình tĩnh lại từ sự khủng hoảng ban đầu, trong đám người này, chỉ có gã ta dám ngửa mặt lên đối mặt với Triệu Lỗi:
Tôi rất quen với đồn trưởng Tiền của chúng ta, anh trai, chắc chắn các anh bắt lầm người rồi!


Đồn trưởng Tiền à?

Sau khi thấy đám người bị đội của Triệu Lỗi áp giải đi, Lý Hạo quay người kích động nhìn lão Viện trưởng gầy gò, nắm lấy tay ông nói:
Chú Chu, không sao rồi, con trở về rồi, không sao rồi.

Lại thêm nửa năm không gặp, dường như Viện trưởng đã già hơn rất nhiều, tóc mai đã điểm hoa râm, trên mặt có thêm mấy vết đồi mồi hiện rõ do tuổi tác. Hơn nữa mấy ngày nay còn chịu nỗi sợ hãi lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên khiến cho môi ông nứt nẻ, mắt đầy tia máu.
Mặt Chu Chí Cương đầy vẻ oan ức, nói:
Ông ta là thầy thuốc duy nhất của trấn, tôi cảm thấy lời của ông ta hẳn có thể tin được, nên…


Nhảm nhí!

Tùy tiện móc ra tấm thẻ là có mấy triệu, đến ngay cả tên đại ca đuôi sam có chỗ dựa vững chắc vậy mà cũng nói tóm là tóm, bên cạnh còn có người đẹp Thần Hi dịu dàng bầu bạn.
Cho dù nhìn vào điểm nào thì Lý Hạo bây giờ đều là nhân vật mà anh ta không thể chọc nổi. Hơn nữa, sau khi cảm nhận được ý muốn giết người thật sự của Lý Hạo hôm đó, anh ta cũng biết nếu bản thân lại không biết tốt xấu, làm không tốt thì tên này sẽ thật sự không tha cho mình. Sau khi nghĩ thông, đương nhiên Chu Chí Cương sẽ trở nên ngoan ngoãn vâng lời.
Được Lý Hạo xoa bóp, lão Viện trưởng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bọn nhóc Tiểu Phong thấy lão Viện trưởng trở về, đứa nào đứa nấy đều kích động muốn rớt nước mắt, nhưng lại sợ làm phiền Viện trưởng nghỉ ngơi nên tất cả đều bụm miệng đứng khóc bên cạnh.
Nhìn mấy đứa nhỏ hiểu chuyện này, dường như Lý Hạo lại nhìn thấy mình và Bành Đình nhiều năm về trước, trong lòng vui vẻ yên tâm.

Chú Chu, không sao rồi, chỉ là mấy ngày nay chú mệt mỏi quá độ, cơ thể lại không hấp thu chất dinh dưỡng gì dẫn đến nóng trong, thể hư khí loạn, con đã châm cứu giúp chú rồi, sau này chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày, phối hợp với một số phương thuốc Trung y là sẽ nhanh chóng hồi phục.


Cha, cha không sao chứ?

Thần Hi nhìn Chu Chí Cương, lạnh lùng nói.

Ai bảo anh tự ý mua những thứ này?

Vẻ mặt Ninh Vỹ cũng có hơi khó chịu, khi người bệnh mua thuốc, điều tối kỵ là bệnh nhân tự ý mua những loại thuốc không theo đơn.

Là ông chủ tiệm thuốc, ông ta hỏi tôi tình trạng của cha, sau đó liền lắc đầu nói đơn thuốc tôi đưa không có tác dụng, khăng khăng bảo tôi mua những loại thuốc này.

Dưới sự uy hiếp kinh khủng của vô số họng súng, hơn nữa còn không có con tin, đám người gã đuôi sam hoàn toàn không có chút ý đ5ồ phản kháng, tất cả đều ngoan ngoãn ôm đầu quỳ một bên.

Sếp à, có phải các vị lầm rồi không, chúng tôi đều là người tốt cả mà!

Vừa thấy anh ta, cơn nóng nảy của lão Viện trưởng lại bùng lên, ngón tay run run chỉ vào đứa con trai, giùng giằng muốn đứng dậy đuổi anh ta đi.

Chú Chu, bây giờ chú không nên quá kích động. Từ ngày hôm nay trở đi chú cứ để con đưa anh ta về thành phố Minh Châu, con nhất định sẽ giúp chú quản lý anh ta, giúp anh ta tìm một công việc đàng hoàng rồi cưới vợ sinh con, giúp chú nối dõi tông đường.

Cảnh hai bên giao dịch và đổi con tin lúc trước, từng cảnh một đều được Triệu Lỗi và đội cảnh sát vũ trang chứng kiến, hơn nữa theo mưu kế của Lý Hạo, bọn họ cũng dùng thiết bị ghi hình ghi lại cảnh này, đợi đến lúc đưa ra làm bằng chứng.
Tất cả đều nhờ có lệnh cắt cử được cha Triệu Lỗi phê chuẩn nên họ có thể trực tiếp áp giải bọn người này trở về mà hoàn toàn không phải qua tay cảnh sát địa phương.
Các cảnh sát vũ trang lập tức nhanh chân lẹ tay còng đám người này lại, áp giải xuống núi.
Sau khi Triệu Lỗi lập xong kế hoạch với Lý Hạo, anh ta đi thâu đêm đưa người lặng lẽ chạy tới, nhưng vì sợ đám lưu manh này có tay trong trong đồn công an địa phương báo tin cho chúng chuồn trước nên họ không kinh động đến cảnh sát trong vùng. Sớm nay trước khi Lý Hạo và Ninh Vỹ lên núi, họ đã lặng lẽ mai phục trên đỉnh núi trước.

Ngoan ngoãn một chút!


Nhanh lên!

Lý Hạo đưa tay ấn nhẹ mấy cái vào huyệt Bách Hội của lão Viện trưởng, giúp tâm tình đang kích động của ông bình tĩnh lại, sau đó quay người dặn dò Chu Chí Cương:
Giờ anh mau chóng đến tiệm thuốc Trung y gần đây, mua về tất cả những loại thuốc trên đơn thuốc Ninh Vỹ đã kê vừa nãy, sau đó sắc thuốc cho chú Chu.


Được, được, tôi biết rồi.

Chu Chí Cương liên tục gật đầu, cung kính nhìn Lý Hạo rồi quay người đi ra cửa.
Anh ta lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, tuy cả người đều nhuốm hơi thở lưu manh nhưng cũng luyện được khả năng quan sát nhìn người. Từ hôm thấy được thủ đoạn mạnh mẽ của Lý Hạo, anh ta đã hiểu rõ, cậu thanh niên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi này đã không phải là thằng nhóc hồi nhỏ ọacó thể bị anh ta ăn hiếp bất cứ lúc nào nữa rồi.
Triệu Lỗi cười nói:
Ngại quá, tôi không quen ông ta.

Nói xong, sắc mặt anh ta lạnh đi, phất tay nói:
Dẫn đi!

Lý Hạo còn chưa nói gì, Ninh Vỹ đã nổi giận đùng đùng.


Đừng kích động!


Lý Hạo vỗ vai anh ta nói:
Tiệm thuốc Trung y này xem ra cũng là hạng lừa đời lấy tiếng, nếu đã gặp phải thì chúng ta cũng phải lo chuyện này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.