Chương 181: Có gấu thường xuất hiện
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1616 chữ
- 2021-12-31 04:48:42
Sáng sớm trời trong, hôm nay Lý Hạo và Thần Hi không tới Tế Thế Đường. Cậu đã đồng ý với Thần Hi là sẽ dẫn cô đi dạo chơi quanh đây, sau khi gi8ải quyết mọi việc xong xuôi cũng là lúc thực hiện lời hứa.
Kể từ khi chính quyền quy hoạch sửa chữa lại trấn cổ Phong Kinh, bộ mặt trấ3n cổ đã có thay đổi lớn, trở thành khu vực có cảnh quan đẹp hấp dẫn, được không ít du khách lựa chọn tới đây để vui chơi vào các kì nghỉ.
9
Cảnh đẹp, người đẹp, đi dạo cả buổi sáng mà Lý Hạo vẫn chưa thấy đói, cuối cùng cũng được tự thân cảm nhận thế nào là sắc đẹp thay cơm.
Tớ muốn lên ngọn núi kia xem thử.
Buổi trưa, sau khi ăn xong mấy món bình dân bán trong trấn, Thần Hi chỉ ngón tay về ngọn núi5 cao ở xa xa phía sau trấn, trên gương mặt xinh đẹp thoáng vẻ mong đợi.
Trong môi trường hoàn toàn thiên nhiên thế này, Thần Hi tựa như biến thành cánh bướm len lỏi qua cánh rừng, chốc chốc đuổi theo cánh chim là đà lướt qua, lúc thì rạp người khẽ ngửi những bông hoa dại đơn lẻ không biết tên, lúc lại khom lưng quan sát những hòn đá hình thù kì lạ.
Lý Hạo chưa từng thấy một Thần Hi như vậy. Cô tựa như một tinh linh lạc bước trần gian, vui sướng chạy nhảy trong muôn ngàn cỏ hoa, tưởng như đã hoàn toàn dung nhập vào một mảnh đất trời này.
Lý Hạo bỗng sực nhớ tới Bách Hoa tiên tử vẫn luôn gọi mình là ân công trên tiên giới. Cậu cảm thấy, nếu so sánh Thần Hi trước mắt với Bách Hoa tiên tử hạ phàm, hắn là cũng không ai kém ai.
Rất nhiều người đã nhìn thấy dáng vẻ ú nu, ngốc nghếch của gấu đen trên ti vi, đều cảm thấy nó có vẻ vụng về. Nhưng trên thực tế thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Lúc gấu đen rạp người xuống chạy hết tốc lực, tốc độ có thể đạt đến 48 - 50 ki lô mét một giờ, gấp đôi cả tốc độ chạy trung bình của con người. Nói cách khác, nếu có một con gấu đen để mắt tới bạn, nếu bạn muốn dùng đôi chân chạy trốn khỏi nó thì dù có thành tích chạy đua cỡ vận động viên Usain Bolt cũng không chạy thoát nổi.
Ngay lúc Lý Hạo vừa mới kéo được Thần Hi ra sau lưng mình, con gấu đen đã đang lao tới cậu như một quả cầu len cỡ đại.
Gì vậy?
Thấy Lý Hạo hoảng hốt như vậy, Thần Hi vẫn chưa kịp hiểu là chuyện ra làm sao, đến khi nhận ra chỗ không đúng và quay đầu nhìn lại thì sợ đến suýt nữa lăn ra ngất xỉu tại chỗ.
Một con gấu, một con gấu đen vô cùng to lớn đang im hơi lặng tiếng mò mẫm sau lưng cô. Sau khi nghe thấy tiếng kêu sắc nhọn của Thần Hi, con gấu đen bất chợt co bốn chân to khỏe của mình lao tới.
Được, vậy bọn mình qua đó xem thử.
Lý Hạo dịu dàng xoa đầu Thần Hi, mỉm cười bảo:
Đi thôi.
Chim hót hoa thơm, Lý Hạo và Thần Hi men theo con đường mòn quanh co gập ghềnh vào sâu trong núi. Vừa đặt chân vào rừng, ánh mặt trời chói chang giữa hè và cái nóng hừng hực tức khắc bị ngăn lại bên ngoài, khiến người ta cảm giác toàn thân mát mẻ khoan khoái. Cảm giác này còn dễ chịu hơn ngồi trong phòng máy lạnh nhiều.
Lý Hạo từng đọc được trong sách rằng, nếu bạn bị gấu tấn công, biện pháp tốt nhất chính là leo lên cây hoặc nằm xuống đất giả chết.
Nhưng trên thực tế, cả hai cách này đều không có cơ sở khoa học gì. Vì nếu leo lên cây, đầu tiên, nếu cái cây bạn leo lên không đủ vững chắc thì sẽ chẳng chịu được mấy lần tông người của gấu, mà dù cái cây bạn chọn có đủ chắc đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có thể leo nhanh hơn gấu.
Còn nếu bạn giả chết... Tạm không nói người bình thường có thể giả chết chân thật đến mức lừa được gấu đen hay không, nhưng nếu sau khi thấy bạn giả chết, dù nó không ăn bạn nhưng lỡ lại cho bạn mấy vuốt hả giận thì đảm bảo bạn cũng ngỏm tới tám chín phần.
Khoan đã nào, động vật!
Trong lúc đang đắm chìm trong cảm giác giác ngộ kì diệu này, Lý Hạo bỗng giật thót trong lòng, thoáng chốc giật mình, bừng tỉnh khỏi cảnh giới kì diệu kia.
Lý Hạo, không ngờ con suối này lại là suối nóng này.
Nếu cứ tiếp tục như thế, Lý Hạo nghĩ dù mình có nhắm chặt mắt thì vẫn có thể nhìn thấy rõ quỹ đạo của mỗi một chùm sáng len lỏi qua kẽ lá, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết làn gió thổi qua cây rừng, vẫn có thể nhìn thấy vết tích của động vật gần đó.
Đây là một cảnh giới khó có thể miêu tả bằng lời. Cảm giác của Lý Hạo giờ phút này có phần tương tự như cảm giác hôm ăn Tử vận thái hư đan và hiểu thấu thiên tâm đó. Linh hồn cậu tựa như đã tách rời thân thể, hóa thành mắt trời chễm chệ trên không cao, có thể nhìn tường tận tất thảy bốn bề.
Ánh nắng, gió thổi, hương hoa, động vật, tất cả mọi vật đều rất mực rõ ràng trong cảm nhận của Lý Hạo.
Hồi nhỏ tớ vẫn luôn sống trong núi Chung Nam để dưỡng sức khỏe với ông nội, trừ việc chữa bệnh và học tập Trung y cũng như học văn hóa hàng ngày ra thì chẳng có người bạn nào.
Thần Hi ngồi xổm xuống bên dòng suối nhỏ, xắn hai cánh tay trắng ngần vốc một vốc nước suối, ngẩn ngơ thì thầm:
Vậy nên cứ mỗi khi cô đơn, cũng chỉ có thể thủ thỉ với gió núi, tâm sự với cánh chim ríu rít đầu cành, lắng nghe làn suối mát hát ca. Tớ không có bạn nên tất cả đều là bạn của tớ.
Từ Thần Hi như đang lấp lánh một quầng sáng thánh khiết. Lý Hạo ngây người ngắm nhìn cô, cảm giác như trong khoảnh khắc này, linh hồn mình cũng được cảm xúc của Thần Hi lây lan, gột rửa.
Vậy nên, cách tốt nhất chính là đừng đi sâu vào rừng già làm gì, đừng để đụng mặt với gấu đen hoang dã hung bạo là xong cả.
Nhưng bây giờ những thứ này chẳng có tác dụng gì cho Lý Hạo và Thần Hi trừ việc làm cho họ càng thêm tuyệt vọng.
Chạy, chạy không thoát; giả chết, làm không tốt thì chết giả sẽ thành chết thật không chừng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hạo bỗng đẩy Thần Hi bảo cô chạy trước, còn mình thì quay đầu lại, há to miệng gầm lên một tiếng rung trời với con gấu đen.
Grừ!
Thần Hi nghe tiếng gầm vang dội phát ra từ miệng Lý Hạo mà sợ đến ngây người, con gấu đen đang dồn toàn lực lao tới cũng bất chợt khựng lại trong tiếng gầm của Lý Hạo. Không ngờ lại dừng lại thật.
Lý Hạo không biết đó là ngọn núi nào, lại nhớ đến núi Tiểu Cô Nương, nơi đã cứu Viện trưởng Chu lần trước, ngại núi non trùng điệp, cây cối xanh tốt um tùm.
Do sức khỏe không tốt nên từ nhỏ tớ đã phải lên núi Chung Nam với ông nội để chữa bệnh, sau này tới Minh Châu, tuy trong thành phố lớn nên có rất nhiều những thiết bị tiên tiến nhưng tớ vẫn thường hay nhớ về cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên đó.
Nhìn ngọn núi lớn sừng sững ngút tầm mây kia, trong đôi mắt Thần Hi thoáng qua vẻ say mê, nhẹ giọng thì thầm.
Thần Hi vốc dòng nước suối trong veo lên rửa mặt, sau đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay sang Lý Hạo.
Thần Hi, mau chạy đi!
Nhưng sắc mặt Lý Hạo lại tệ hại vô cùng, cùng lúc đó đôi chân nhanh chóng hành động, chạy về phía Thần Hi đang cách mình một khoảng xa bằng tốc độ như tia chớp.
Tiếng gầm của Lý Hạo, trong sóng não của loài gấu chỉ có một ý nghĩa duy nhất - Dừng!
Bởi do đã ăn hoa giải ngữ của tiên giới nên Lý Hạo có thể nghe hiểu ngôn ngữ, tiếng nói của bất cứ dân tộc hay động vật nào, và đương nhiên cũng có thể nói được.
Vậy nên ngay khi Lý Hạo vừa dùng ngôn ngữ của loài gấu để gầm lên một tiếng như thế, đến con gấu đen bá chủ của cả một lãnh địa trong cánh rừng này cũng phải đơ ra.
Giờ khắc này, trong cái đầu chẳng mấy thông minh của gấu đen chỉ có một thắc mắc - rõ ràng đứa trước mặt này chỉ là một con người bé tí, tại sao lại có thể gầm ra ngôn ngữ của họ gấu nhà mình?
Tranh thủ khoảnh khắc gấu đen thất thần, Lý Hạo không dám bỏ lỡ giây phút nào, lập tức xoay người, điên cuồng chạy vọt xuống dưới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.