Chương 202: Dung hợp sức mạnh tinh thần


ACường kêu lên thảm thiết, dưới sự kích thích của cơn đau mãnh liệt, cậu ta lại trừng to mắt, tỉnh lại từ trạng thái hôn8 mê, sau mấy giây liền hôn mê trở lại.

Nhưng mà lần này lại giống như là bị đau quá mới ngất đi…

Thấy n3hát dao sạch sẽ gọn gàng này của Linh Nhi, trong lòng cậu có chút kinh ngạc.
Linh Nhi hô một tiếng, ông chú trung niên đằng sau đã sớm chuẩn bị xong băng gạc và thuốc cầm máu lập tức chạy qua, vẩy thuốc cầm máu lên vết thương của anh ta, sau đó dùng băng gạc băng bó lại.
Lý Hạo vẫn đứng một bên như trước, tuy mắt nhìn chăm chú nhưng lại có chút mơ màng, cứ như là bị mất hồn vậy.
Rất giỏi, bây giờ cậu thật sự cũng xem như là mất hồn rồi, chỉ là không phải giống lúc mất tập trung khi đi học, mà là như tầm mắt vô định, như đi vào cõi tiên!
Nếu không phải bình thường thích c9hơi với dao hoặc tinh thông thủ thuật của khoa ngoại, e là chẳng có mấy người có thể làm được đến mức độ chuẩn xác và l6ưu loát này.
Máu độc đen sì ồ ạt chảy ra từ chỗ vết dao cắt trên cánh tay A Cường, ước chừng qua nửa phút, máu 5chảy ra từ vết thương mới chuyển thành màu đỏ thẫm bình thường.

Nhanh!


Ầm!

Trận chiến bên kia vẫn đang tiếp diễn, mà Lý Hạo lại vì tâm tình kích động mà lại bị đẩy ra khỏi cảnh giới Động Vi.
Trước khi thiên nhãn biến mất, dường như Lý Hạo đã thấy được ánh mắt của một người đàn ông trong trận chiến đó quay đầu nhìn về phía này.
Bây giờ Lý Hạo sử dụng khả năng của cảnh giới Động Vi mà bỏ ra nhiều sức như vậy cũng giống hệt như thế.
Vì cậu vẫn chưa là chân nhân, cảnh giới Động Vi đối với cậu mà nói chính là con dao phay của đứa trẻ, vẫn chưa đủ khả năng để đạt tới mức độ muốn gì được nấy.
Nếu đợi đến lúc Lý Hạo thật sự trở thành chân nhân rồi, vậy thì có thể thường xuyên nhập trong cảnh giới động vi, với khả năng suy nghĩ đi cả vạn dặm chân chính tuyệt đối sẽ không tốn sức như bây giờ.
Rất rõ ràng, Lý Gia Kỳ cũng cảm nhận được mối liên hệ anh em huyết mạch tương thông, cũng biết là Lý Hạo đến rồi!

A Cường, A Cường, cậu không sao chứ?

Bị rớt ra từ trong trạng thái thiên nhãn vô định trở lại hiện thực, nhưng trong lòng Lý Hạo vẫn nhớ rõ phương hướng vị trí của hai người họ. Thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người trong đội thám hiểm, Lý Hạo lau nước mắt trên khóe mắt rồi bước qua, đổ ra một chút Ngưng Chân Lộ trong hồ lô Tái Hải đeo trên cổ mình rồi nói:
Bây giờ cậu ấy chỉ mất máu quá nhiều, vô cùng suy nhược thôi, bôi cái này vào vết thương của cậu ta thì sẽ nhanh chóng lành lại.

Cảm nhận được sức mạnh tinh thần của anh trai rộng lớn uyên thâm hơn của mình vô số lần, Lý Hạo rất rõ rằng, sức mạnh tinh thần của anh trai không thể nào mạnh mẽ hơn mình nhiều đến vậy, mà có thể phát huy hiệu quả mạnh mẽ đến thế thì chỉ có một cách giải thích - chính là anh ấy đã thật sự bước vào cảnh giới chân nhân, trở thành sự tồn tại cao nhất chỉ sau Thánh nhân!
Thấy Liễu Ngọc Oanh không có vấn đề gì, nhưng Lý Hạo lại càng không muốn chờ đợi muốn sang đó ngay lập tức, muốn đến bên cạnh chị và anh trai mình!
Liễu Ngọc Oanh chờ đợi Lý Gia Kỳ đằng đẵng mười sáu năm, nhưng cậu đã tìm hai người họ hai mươi năm rồi!
Lý Hạo nghiến răng, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều.
Sau khi dùng Tử Vận Thái Hư Đan, trải qua lễ rửa tội và tôi luyện của Đông Cực Hoàng Khí thì xét về lý, hẳn phải mạnh mẽ vô địch mới đúng, nhưng vấn đề ở chỗ dù gì bây giờ Lý Hạo cũng không phải là chân nhân, cậu chỉ là vào được trạng thái cảnh giới Động Vi trước mà thôi, nên khi sử dụng khả năng cảnh giới Động Vi thì tinh thần, ý chí và thể lực của Lý Hạo cũng sẽ bị tiêu hao rất lớn.
Cũng giống như một đứa trẻ nhặt được một con dao phay to vậy, đương nhiên nó cũng có thể lấy con dao đó làm kẻ địch bị thương, nhưng sau đó, sức lực của nó cũng tiêu hao hết, vì sức lực của đứa trẻ hoàn toàn không thể chịu được sức nặng của con dao.
Lý Hạo nhìn thấy Liễu Ngọc Oanh ăn mặc rách nát, nơi cô đang ở cách họ rất xa, hơn nữa, ở đó dường như đang có một cuộc cuộc chiến lớn.
Mây khói ngang dọc, Lý Hạo hoàn toàn không thấy rõ hai bên đang chiến đấu là ai, nhưng cậu lại có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác huyết mạch tương liên từ một người trong đó.

Anh! Là anh trai!

Trong hoàn cảnh không dễ gì mới vào được trạng thái cảnh giới Động Vi một lần nữa, Lý Hạo cũng không biết rốt cuộc bản thân có thể giữ trạng thái này được bao lâu, nên sau khi chữa trị cho A Cường xong, cậu lập tức chuyển khả năng thấu thị ở phạm vi vi mô sang tầm nhìn vô định ở phạm vi vĩ mô.
Mỗi lần bước vào trạng thái cảnh giới Động Vi, sự quen thuộc và khả năng nắm bắt hoàn cảnh của cậu càng lúc càng tăng. Lần thứ nhất, cậu chỉ có thể dùng thiên nhãn vô định, lần thứ hai chỉ có thể nhìn xuyên thấu ở phạm vi nhỏ, mà bây giờ đã là lần thứ ba, cậu đã có thể thay đổi liên tục trong hai tình huống hoàn toàn tương phản này rồi.

Chị, chị ở đâu? Chị ơi!

Một lực lượng vô hình mà cậu không biết còn khổng lồ gấp bao nhiêu lần bỗng nhiên xuất hiện, mà điều khiến Lý Hạo cảm thấy kỳ lạ nhất là, sức mạnh tinh thần này đối với bản thân cậu mà nói lại có cảm giác vô cùng quen thuộc và ấm áp, giống như cùng một dòng máu, cứ như một giọt nước rơi vào đại dương, phút chốc dung hòa làm một, không thể phân tách.
Cảm giác này khiến mạch máu trong người Lý Hạo sôi trào, đến cả linh hồn dường như cũng run rẩy!
Tinh thần và nhận thức của cậu bỗng chốc lại khuếch đại lên nhiều lần, sáng tỏ thông suốt, tầm nhìn của thiên nhãn cũng được mở rộng vô hạn!
Bất cứ giây phút nào Liễu Ngọc Oanh cũng có khả năng gặp phải chuyện chẳng lành, cậu không muốn mạo hiểm, cũng không thể mạo hiểm!

Ầm!

Ngay vào lúc Lý Hạo đang liều mạng dùng toàn bộ sức lực để khuếch đại giác quan và nhận thức của mình ra bốn phía, cậu bỗng cảm nhận được ý chí của mình đột nhiên nhận được một cảm ứng mãnh liệt!
Nước mắt của Lý Hạo không tự chủ mà túa ra từ hốc mắt. tuy khoảng cách khá xa, tuy đến cả mặt mũi cũng không nhìn thấy, nhưng Lý Hạo vẫn vô cùng khẳng định, trong cuộc chiến đó chắc chắn có một người là anh trai cậu!
Chẳng trách lúc nãy sức mạnh tinh thần của cậu đột nhiên được hỗ trợ mà tăng vọt, chắc chắn là vì đã tiếp xúc với phạm vi lan tỏa của ý chí tinh thần của anh trai.

Lẽ nào anh đã bước vào cảnh giới chân nhân rồi sao?

Nhưng giờ đây, dù có sở hữu thiên nhãn vô định nhìn thấu vạn vật, nhưng với phạm vi khả năng cho phép của Lý Hạo vẫn như cũ không tìm ra được bất kỳ manh mối nào về Liễu Ngọc Oanh.

Đáng ghét...

Cảm giác bất lực ập tới, Lý Hạo nghiến răng kèn kẹt, song vẫn ra sức kiên trì như trước.

Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn cậu rồi.

Linh Nhi cảm kích nhìn Lý Hạo nói.

Gọi tôi là Lý Hạo đi.

Trong lòng Lý Hạo vô cùng sốt ruột, trong cảnh giới của thiên nhãn vô định, tinh thần và ý chí của cả người cậu dường như bay lên không trung. Trong khu rừng rậm nguyên thủy này, mỗi một luồng gió nhẹ đều có thể trở thành thính giác của cậu, gió thổi đến đâu cậu đều có thể nghe đến đó.
Mà mỗi một tấc ánh nắng dường như cũng trở thành đôi mắt cậu, nơi ánh sáng rọi tới, Lý Hạo đều có thể nhìn thấy toàn bộ!

Còn chưa đủ, phạm vi mình nhìn thấy vẫn chưa đủ xa!

Lý Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nói:
Các bạn nhanh chóng đưa bạn bè ra ngoài đi, tôi còn có việc phải làm, xin từ biệt trước.


Nói xong cậu quay người đi, mà ngay khi định bước chân rời đi, một cơn gió lốc đáng sợ bỗng nổi lên từ mặt đất, phút chốc bao trọn cả người cậu!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.