Chương 203: Trấm điểu thiên dạ
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1381 chữ
- 2022-02-04 05:04:24
Cơ thể bị cơn cuồng phong cuốn đi, trời đất đảo lộn, Lý Hạo chỉ cảm thấy xương cốt khắp người đều sắp rời ra!
Mà Linh N8hi cũng bị cuốn bay lên không trung cùng với Lý Hạo, bị cơn cuồng phong này gói đi, cuốn vào sâu trong khu rừng sâu mà không a3i muốn biết tới.
Thần hiển linh rồi! Thần hiển linh rồi!
Trong không khí bỗng vang lên âm thanh trầm thấp, giống hệt như âm thanh con rắn đang thụt thò chiếc lưỡi dài.
Sau đó vẻ mặt cái tên vẫn đang dập đầu bái lạy đột nhiên thoáng vẻ kinh sợ, hắn trừng to mắt, điên cuồng giãy giụa la hét:
Thần linh! Tại sao? Tôi là nô bộc trung thành nhất của người mà! Tôi …
Nói giữa chừng thì cả người hắn co quắp kịch liệt, sau đó giống như tình trạng của A Cường, cả người hắn cũng xuất hiện những mảng lớn màu tím đen, chốc lát cả người đều trở thành một quái nhân có màu tím tiệp gần với màu đen!
Cơn cuồng phong đưa Lý Hạo và Linh Nhi bay đi chừng năm sáu phút, cuối cùng dừng lại trước một cây ngô đồng bị sét đánh cháy đen.
Phịch!
Lý Hạo và Linh Nhi cùng lúc bị té nhào xuống mặt đất, rớt xuống từ độ cao mấy mét giữa không trung, Lý Hạo lập tức cảm thấy mông của mình bị nát thành tám mảnh!
A…
Lý Hạo bị cô đè xuống đau đớn hừ một tiếng, sờ mặt rồi lại ngồi dậy lần nữa, bây giờ Linh Nhi đang ngồi trên người cậu, cả hai người bốn mắt nhìn nhau trong tư thế vô cùng mập mờ.
A!
Dân bản địa bị Lý Hạo đánh đến mức co quắp ngã nhào9 xuống đất lúc nãy mừng rỡ la lên:
Mày dám miệt thị tế phẩm của thần nên thần đích thân giáng cơn trừng phạt xuống rồi!
6
Thấy hắn gào to cười lên điên cuồng, những người khác trong đội thám hiểm đều bất giác không lạnh mà run, nhìn Lý Hạo và L5inh Nhi mới vừa trong tầm mắt đã biến mất dạng, người đàn ông trung niên đó nói:
Chi bằng chúng ta đưa A Cường về trước, nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện, sau đó liền báo cảnh sát, nhờ họ đi tìm Lý Hạo và Linh Nhi!
Ý kiến hay, ý kiến hay!
Ông ta vừa đưa ra đề nghị này, mọi người trong đoàn thám hiểm đều nhất trí đồng tình, sau đó, họ tìm hai người thể lực tốt khiêng A Cường đang rất yếu ớt lên, cũng không quan tâm đến người dẫn đường vẫn còn đang ngồi trên mặt đất phát điên mà đã nhanh chóng quay trở lại lối đi cũ.
Linh Nhi hơi lúng túng nhìn Lý Hạo, cảm thấy có chút áy náy, thẹn thùng nhưng hơn hết là rất rối rắm.
Trước giờ cô chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy với một người khác giới, hơn nữa lúc cô rớt xuống, ngực lại vừa vặn đập vào mặt Lý Hạo, nhìn lại bộ ngực kích thước khá lớn của mình, lại nghĩ tới lần đầu tiên nó bị con trai chạm vào lại trong tình huống thế này, Linh Nhi quả thực hận không thể đào cái hố để chui vào.
Mà Lý Hạo lúc này lại nằm trên mặt đất, cảm thấy cuộc đời đúng là sống không có gì thú vị.
Bộ ngực của người đẹp dù có gợi cảm đến mấy, nhưng rơi thẳng từ trên trời đập xuống mặt như thế thì có là ai cũng chịu không nổi!
Sau khi ấn vào huyệt hai bên cánh mũi làm máu ngừng chảy, Lý Hạo vác vẻ mặt buồn bực bò dậy từ mặt đất, xoa lấy cái mông đau xót và cái mũi bị đập đến đau buốt rồi bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Thật, thật ngại quá…
Mà Linh Nhi bị rớt xuống sau đổ nhào lên người Lý Hạo, khiến cậu vừa định ngồi dậy đã bị đè trở lại.
A…
Linh Nhi vuốt nơi bị cấn đau trước ngực, phát hiện chỗ áo trước ngực có một vài vết máu, trong lòng không kiềm được hoảng hốt, nhưng sau khi sờ thử trên người phát hiện hình như không có chỗ nào bị thương.
Linh Nhi thấy vẻ mặt buồn bực của Lý Hạo, cũng biết là phản ứng lúc nãy của mình có hơi quá đáng, bèn nắm góc áo nhỏ giọng xin lỗi.
Nhưng Lý Hạo lại không hề trả lời cô, vì ánh mắt cậu đã bị cây ngô đồng quái lạ và con chim màu tím trên cành kia thu hút sự chú ý.
Anh đừng tức giận, tôi…
Linh Nhi nhìn Lý Hạo vẫn đang chảy máu mũi, vô cùng thẹn thùng kêu lên một tiếng rồi đẩy Lý Hạo ra, nhảy bật dậy khỏi người Lý Hạo như lò xo.
Bịch!
Lý Hạo đáng thương lần thứ hai ngồi dậy lại tiếp tục xui xẻo bị đẩy ngược lại.
Giờ đây trong khu núi rừng hoang dã chỉ còn lại mình và Lý Hạo ở cùng nhau, Linh Nhi cũng không muốn Lý Hạo giận cô. Vừa chuẩn bị lên tiếng giải thích lại thấy Lý Hạo đưa tay lên áp vào miệng ý bảo cô đừng lên tiếng.
Linh Nhi hơi ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Lý Hạo.
Trên bãi đất trống trước mặt họ có một cây ngô đồng to lớn trông như bị sét đánh trúng cháy đen, mà trên nhánh cây của cái cây to lớn đó chỉ có duy nhất một con chim toàn thân tỏa ánh sáng chói lòa như viên ngọc tím đứng ngạo nghễ trên cành!
Cậu chỉ muốn bò lên khỏi mặt đất thôi mà!
Khó đến vậy sao?
Hơn nữa Lý Hạo có thể thề với trời, máu mũi của cậu chắc chắc không phải là do kích động sau khi tiếp xúc thân mật với bộ ngực của người đẹp, mà là do bị đập thẳng mặt nên chảy máu mũi đấy có được không hả?
A! Không! Không! Cứu tôi với!
Cái tên này không cam tâm gào thét điên cuồng, nhưng lần này lại không có Lý Hạo đến cứu mạng hắn, hơi thở của hắn càng lúc càng gấp, tiếng kêu trong miệng cũng càng lúc càng yếu, đến sau cùng, cả người từ đầu đến chân biến thành một bãi mủ và máu hôi tanh, chết oan mạng trong phút chốc!
Chỉ có điều trong khu rừng sâu thiếu vắng bóng người này cũng sẽ chẳng ai biết được hắn chết thảm như vậy.
Thần linh ơi! Bọn họ miệt thị một tế phẩm của ngài, nhưng ngài đã thu lại được hai tế phẩm rồi, xin thần linh hãy tiếp tục ban phúc cho kẻ nô bộc trung thành nhất của ngài là tôi đây!
Không thèm để tâm đến nhóm thám hiểm đã quay trở lại đường cũ, tên dân bản địa này vẫn điên cuồng quỳ lạy trên mặt đất, hắn cúi rạp người ngửa mặt gào thét với trời, vẻ mặt điên cuồng kia rõ ràng vô cùng quỷ dị!
Ss…
Lý Hạo và Linh Nhi nhìn con chim đó, con chim cũng đồng thời đánh giá hai người họ.
Không biết vì sao, trong lòng Lý Hạo có một suy nghĩ rất kỳ quái. Cậu rất khẳng định, cơn cuồng phong thổi cậu và Linh Nhi đi lúc nãy chắc chắn có liên quan đến con chim thần bí này!
Phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, từ xưa lưu truyền rằng cây ngô đồng cháy đen chính là thánh địa của trăm loài chim sau khi phượng hoàng niết bàn, đối với loài chim có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Linh Nhi nhìn cây ngô đồng cháy đen, vô cùng hứng thú nói:
Con chim này chắc chắn không phải là phượng hoàng, nhưng lại có thể đậu xuống nghỉ ngơi trên cây thì cũng thật thần kỳ!
Mày là ai? Là mày khiến bọn tao đến đây có đúng không?
Lý Hạo nhìn con chim có vẻ rất thông minh nọ, bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh phát ra trong trẻo như tiếng chim hót.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.