Chương 208: Nghiệt súc, ngươi dám!
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1549 chữ
- 2022-02-04 05:04:20
Ơ, cô tỉnh rồi à?
Lý Hạo hơi lúng túng quay đầu nhìn Linh Nhi đằng sau, cười gượng hai tiếng.
Cậu vốn định bảo Thiên Dạ thừa lúc L8inh Nhi vẫn còn ngủ say, thần không biết quỷ không hay đưa cô quay về. Nhưng giờ xem ra, kế hoạch này chắc là hỏng rồi.
Linh Nhi được Lý Hạo giúp đỡ cũng hào hứng leo lên Thiên Dạ.
Hây...
Thiên Dạ vỗ hai cánh, cuồng phong cuốn đất. Trong sức mạnh xé gió đáng sợ, Lý Hạo và Linh Nhi kích động há to miệng thét gào, được Thiên Dạ cõng bay vụt lên không trung!
Đêm qua nghe Lý Hạo miêu tả xong, quả thực Linh Nhi không nói câu nào. Lý Hạo còn tưởng là mình đã thành công, kết quả không ngờ Linh Nhi lại nói một câu như thế.
Đánh quái thú?
Sao càng nghe càng thấy giống phong cách siêu nhân điện quang (Ultraman) nổi tiếng thế giới của đảo quốc kia vậy?
Chấn động đáng sợ trong nháy mắt xé rách đám mây trên bầu trời. Hình bóng Lý Gia Kỳ từ không trung rơi nhanh xuống đất. Áo bào trắng trên người bay phần phật, lúc hai chân chạm đất liền giẫm thẳng xuống bùn, tạo thành hai cái hố sâu!
Vút!
Trong mây mù, một hình bóng kéo dài uốn lượn trong không trung, gào thét từng hồi. Sau đó lộ ra đôi mắt đỏ tươi như hai mặt trời nhỏ nhìn chằm chằm Lý Gia Kỳ dưới đất, trong mắt đầy vẻ tham lam.
Tôi mặc kệ, trải q3ua nhiều chuyện như thế, hiện giờ chúng ta cũng coi như là đồng đội tốt, bạn bè tốt rồi chứ hả?
Thấy vẻ lúng túng trên mặt Lý Hạo, Linh Nh9i thở phì phì dẩu môi nói:
Hoặc là anh đưa tôi theo, hoặc là ném tôi lại một mình trong chỗ rừng sâu núi thẳm này cũng được, dù sao tôi cũng sẽ kh6ông quay về một mình!
Vớ vẩn, làm sao có thể để cô một mình ở đây chứ?
Lý Hạo nói.
Đừng thấy họ trải qua đêm trước vô cù5ng yên ổn mà lầm, đấy là bởi vì có đại thần Thiên Dạ này ở đây trấn áp lũ động vật đó thôi. Nếu Lý Hạo và Thiên Dạ rời đi, cậu khẳng định, không quá một đêm, cô gái xinh tươi này sẽ bị đủ loại thú hoang ăn sống nuốt tươi không thương tiếc!
Hì hì, vậy là anh đồng ý đưa tôi đi cùng rồi hả?
Ngây thơ!
Thao Xà càn rỡ quát lên:
Cá lớn nuốt cá bé vốn là luật lệ bọn ta tôn thờ. Vạn vật trong trời đất này Thao Xà ta đều ăn hết, vì sao chỉ riêng con người các ngươi ta lại không thể ăn? Nếu đạo môn của các ngươi đã luôn tự xưng chính nghĩa thì hôm nay hãy cứ ôm chính nghĩa của mình đi chết đi!
Chết tiệt...
Linh Nhi dí dỏm le lưỡi, lấy một chai nước và một gói thịt bò ép chân không trong túi đưa cho Lý Hạo:
Ăn no mới có sức đi đánh quái thú!
Đánh quái thú...
Nhận nước và thịt bò trong tay Linh Nhi, Lý Hạo dở khóc dở cười.
Anh đã là nỏ mạnh hết đà.
Vốn dĩ với cảnh giới chân nhân của anh, tuy Thao Xà có dũng mãnh nếu muốn đối phó cũng không đến mức tốn sức thế này.
Nhưng khó ở chỗ bây giờ anh phải vừa chiến đấu với Thao Xà, vừa phải phân tâm ra bảo vệ Liễu Ngọc Oanh sau lưng. Bị phân tâm trong cuộc đại chiến nhường này mà vẫn không lộ ra dấu hiệu bại trận, cũng đủ chứng tỏ sự mạnh mẽ của Lý Gia Kỳ!
Thiên Dạ không thừa lời, nghe thấy Lý Hạo nói, nó vỗ hai cánh. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Lý Hạo và Linh Nhi, thân thể Thiên Dạ từ hình dạng xinh xắn ban đầu bỗng nhiên to lên, nháy mắt biến thành một con chim khổng lồ!
Lên đi.
Lý Hạo lấy lại tinh thần trước, tung người nhảy lên lưng Thiên Dạ, đưa tay về phía Linh Nhi.
Mây từ rồng, gió từ hổ. Thao Xà bay lên không trung, khuấy động mây mù khắp trời, đã có vài phần đặc trưng của Long tộc.
Thao Thiết vốn là một trong chín đứa con của Thần Long, mang huyết mạch Thần Long chính thống. Còn Thao Xà tuy chỉ có một chút huyết mạch của Thao Thiết trong cơ thể nhưng cũng coi như dính dáng đến long tộc, là dị thú rất đáng sợ, có tiềm lực hóa rồng!
Lúc đầu ta chỉ muốn xem xem có thể tìm được cơ hội siêu thoát thành rồng từ trong tạo hóa của Dược Thánh Thần Nông hay không, lại không ngờ còn có một bữa tiệc lớn như ngươi thế này!
Thiên Dạ, chúng ta lên đường thôi!
Lý Hạo gật đầu với Thiên Dạ trên cành cây, bảo.
Chi!
Lý Hạo không lay chuyển được Linh Nhi, đành phải dặn đi dặn lại trước khi xuất phát.
Biết rồi, biết rồi!
Linh Nhi vội vàng gật đầu, vẻ mặt hưng phấn.
Kết quả lại muốn đi như thế. Mà cũng khó trách sao Linh Nhi không sợ...
Mèo ăn cá, chó ăn thịt, Ultraman đánh quái thú, đây chính là định nghĩa đơn giản nhất về hạnh phúc trên thế giới, quả là ngây ngô, Linh Nhi sợ mới là lạ ấy.
Được rồi, nếu cô muốn đi cũng được, nhưng mọi chuyện cô đều phải nghe theo tôi, biết chưa?
Thao Xà gào thét, tuy nó và Lý Gia Kỳ không cùng ngôn ngữ, nhưng lại có thể thông qua ý niệm tinh thần mạnh mẽ truyền đạt lại ý của mình.
Nghiệt súc, ngươi mới trăm năm đã có tu vi như thế, thời gian qua không biết đã ngầm giết hại bao nhiêu sinh linh bách tính, còn vọng tưởng thèm muốn di bảo của Thánh nhân, đáng chết!
Lý Gia Kỳ hít sâu một hơi, tuy khí thế của anh lớn mạnh, nhưng mái tóc không còn tung bay nữa, áo bào trắng cũng hơi nhếch nhác. Tuy sống lưng anh vẫn thẳng tắp, nhưng tay cầm kiếm bắt đầu run rẩy mất khống chế.
Sau khi tiếp thu chuyện con chim trấm Thiên Dạ tiến hóa, Linh Nhi cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với mấy thứ trong truyền thuyết kia.
Cho nên đêm qua lúc không ngủ được, cô liền quấn lấy Lý Hạo hỏi không dứt, rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Để hù dọa cô một chút, cho ngày mai cô khỏi phải đòi đi theo nên tối hôm qua, Lý Hạo đã nói cho Linh Nhi biết ngày mai họ muốn đi đánh một con quái thú tên là Thao Xà, còn cố tình miêu tả Thao Xà cực kỳ ghê tởm, vô cùng đáng sợ, hy vọng có thể dọa cho Linh Nhi tự chủ động đòi quay về.
Lý Gia Kỳ biến sắc, siết chặt trường kiếm trong tay, biết con súc sinh này muốn ra đòn sát thủ!
Trong thời khắc sinh tử, Lý Gia Kỳ quay đầu lại liếc nhìn bóng hình xinh đẹp tuy sợ đến phát run nhưng vẫn kiên cường ở lại nhìn mình, trong đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Liều mạng vậy, dù hôm nay có chết, cũng không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì!
Linh Nhi thản nhiên cười, vui vẻ nói.
Ơ...
Lý Hạo hơi ngập ngừng, đau đầu day huyệt thái dương.
Luồng khí lưu đáng sợ do tốc độ cực nhanh gây ra quét ngang qua thân thể Thiên Dạ, bị lông vũ trên đỉnh đầu nó che chắn hết, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lý Hạo và Linh Nhi phía sau lưng, hơn nữa cũng làm gia tăng tốc độ bay cho nó.
…
Uỳnh!
Cậu có thể đấu trí đấu dũng với lũ địch thủ cùng hung cực ác, nhưng không bao giờ thoát khỏi bẫy rập các cô gái gài trong lời nói, thực sự khiến người ta khó lòng đề phòng.
Chẳng trách người ta nói một khi phụ nữ trở nên xấu xa thì vô cùng đáng sợ, bởi vì trời sinh ra đã có IQ cao chuyên dùng để bẫy đàn ông vào hố rồi.
Mau ăn chút gì đi.
Trên người Lý Gia Kỳ cũng tỏa ra khí thế kiên quyết ngọc đá cùng tan, trường kiếm đưa ngang trước ngực, ánh mắt chưa bao giờ sắc bén như thời khắc này.
Cũng may, cũng may mà em trai còn sống, có em ấy ở đây, nhân giới này nhất định vẫn còn hy vọng...
Lý Gia Kỳ hít sâu một hơi, khóe miệng nở một nụ cười thư thái.
Con Thao Xà này thực sự rất mạnh. Bản thân nó không những là giống loài cổ xưa hùng mạnh, mà còn không hề huênh hoang, vẫn luôn trốn trong rừng sâu núi thẳm tích lũy sức mạnh. Lý Gia Kỳ cả đời dẫn dắt đạo môn chinh phạt những con quỷ quái siêu nhiên này, thực lực của con Thao Xà trước mắt so với yêu vương thống lĩnh yêu đạo và ma đầu gian ác của ma đạo, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém!
Rít!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.