Chương 237: Một lũ liều mạng


Số điểm nguyện lực hương hỏa không đủ dùng rồi!

Cậu còn muốn tiếp tục đổi nốt ba thần châm còn lại trong Ngũ Hành Thần Châm. Nếu như lại 8muốn đổi lấy bí kíp võ công, đúng thật là vẫn còn thiếu một khoản tiền lớn.

Nhanh đỡ cha anh lên xe đi.5

Lý Hạo nhìn bàn trực của y tá, mấp máy miệng miệng. Hoa Phi Tạc nghe vậy liền gật đầu sau đó hướng sang bên đó, bế Hoa Kiến sinh lên rồi đi vào trong thang máy.
Mà những tay bắn xuất sắc, trong quân đội hay trong những tổ chức chuyên nghiệp, để tìm ra hàng trăm hàng ngàn người thì lại tuyệt đối là việc không hề khó!

Lý Hạo, mày đừng tưởng bắt được mấy người bọn tao là thắng!

Nhưng mũi chân Lý Hạo lại lần nữa dùng sức, chân nguyên nội tức xuyên sâu qua cơ thể, đánh sâu vào huyệt Thiên Trung trên người số 1. Trong nháy mắt, gã liền cảm giác bản thân giống như quả bóng bị bay hơi, khí lực trong cơ thể liền lập tức trôi đi không còn một mống.
Thế nào gọi là cá nằm trên thớt?
Cả người Lý Hạo ngã về đằng trước, mặc dù viên đạn không có bắn trúng đầu cậu, thế nhưng sóng khí trong gang tấc vẫn trúng đầu cậu, khiến cậu giật mình. Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như vậy, viên đạn vốn là để lấy đi sinh mạng của Lý Hạo lại bị sức mạnh từ Thiên Phú Thần Thông do Thiên Dạ thi triển hút đi mất!

Chiếp!

Trong chưa tới một tiếng đồng hồ ngắn ngủi ngày hôm nay, Lý Hạo lại một lần nữa cảm giác mùi chết chóc rõ ràng!
Cảnh giới Động Vi lại xuất hiện lần nữa, nhưng cũng đã quá muộn. Lý Hạo rõ ràng thấy được phía sau có một viên đạn cấp tốc cắt không khí, nhắm thẳng sau gáy cậu mà đến. Nhưng mặc dù đang ở trong cảnh giới Động Vi, cơ thể cậu cũng không kịp có bất kỳ động tác tránh né nào, đến động tác đơn giản nhất là nghiêng đầu đi cũng không kịp!
Tất chết!

Bên trên tòa nhà đối diện có súng bắn tỉa!


Hai người chúng mày định ngoan ngoãn đi theo tao hay là để tôi đánh cho tứ chi tàn phế sau đó khiêng chúng mày đi?

Ánh mắt Lý Hạo hướng về hai tên sói vừa bị mình bắt làm tù binh, mỉm cười hỏi.
Trong lòng Lý Hạo vừa nhen nhóm ý nghĩ như vậy, thế nhưng cái chết vẫn chưa giáng xuống. Bỗng nhiên từ chỗ bàn y tá trực, một luồng ánh sáng màu tím đột nhiên bắn ra.

Thần thông thiên phú của khổng tước thời cổ kết hợp với Thao Thiết con rồng - Thôn Thiên Phệ Địa!

Cuộc chiến kết thúc, Hoa Phi Tạc vội vã từ bên cạnh chạy tới, kinh ngạc nhìn Lý Hạo, không nhịn được thốt lên.
Lý Hạo lấy m6ột chọi ba, kết quả chiến thắng hoàn toàn. Chuyện này khiến Hoa Phi Tạc thật sự không tin nổi vào mắt mình!
Số 1 bị đạp dưới chân Lý Hạo vẫn giống như không chút hoảng loạn, ngược lại còn căm phẫn nhìn Lý Hạo, dáng vẻ hệt như muốn ăn thịt uống máu cậu!

Pằng!

Bây giờ ở nhân gian cậu hoàn toàn không thiếu tiền, thế nhưn3g nếu tính điểm nguyện lực hương hỏa dùng ở tam giới thì đúng là nghèo rớt mồng tơi.

Lý Hạo, Lý Hạo, không ngờ cậu lại lợi hại như vậy 9đó!


Mày!

Nhìn thấy vũ khí của mình lại bị kẻ địch lợi dụng để đả thương chính đồng đội của mình, trên gương mặt thanh tú của số 1 càng nổi lên vẻ dữ tợn. Gã gào thét, giẫy giụa muốn đứng dậy.
Lý Hạo thở gấp từng hơi, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Thật khó để nói giữa hệ thống tu luyện cổ đại và sự biến chuyển của khoa học kỹ thuật hiện đại thời nay thì ai hơn ai kém. Chí ít Lý Hạo cảm thấy, nếu như để xạ thủ xuất sắc này tìm được cơ hội để phục kích từ xa, vậy thì hắn chắc chắn có cơ hội giết chết một chân nhân, chí nhân!
Tuy rằng tỉ lệ này rất nhỏ, nhỏ đến mức cỡ chỉ một phần trăm mười triệu. Nhưng có thể có khả năng này, vậy cũng đã đáng sợ lắm rồi!
Phải biết rằng, khó khăn lắm mới có thể xuất hiện một người có thể thành chân nhân chí nhân!
Cuối cùng số 1 và số 2 cũng cảm nhận được hàm nghĩa sâu sắc của câu nói trên.
Vào giờ phút này, Lý Hạo chính là dao thớt, mà hai người bọn họ, chính là con cá nằm trên thớt gỗ, không hề có sức chống cự!

Bây giờ thì chúng mày đã rõ tao mới là người thắng cuối cùng chưa?

Lý Hạo vẫn đứng đó mỉm cười, nhưng trong lòng không hề buông lỏng cảnh giác, một mực cẩn thận đề phòng bốn phía. Nếu như có đồng bọn của bọn chúng ẩn nấp ở đâu đó muốn hạ thủ với cậu, vậy trong nháy mắt cậu sẽ một cước dẫm chết tên số 1, sau đó sẽ đối phó tiếp!
Tên sói thứ tư bị Thiên Dạ bắt tới ôm hận nhìn Lý Hạo, căm hận nói:
Mày cứ đợi đấy, sẽ có người tới tìm mày, sẽ có người không ngừng tới tìm mày. Không tìm được mày thì sẽ tìm đến người thân của mày. Người thân của mày, từ nay về sau, mỗi một ngày đều sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!

Nói xong, vẻ mặt của hắn biến đổi một hồi rồi đột nhiên phun ra một dòng máu đen kịt, nghẹo đầu sang bên, không còn thở nữa!
Ngay khi Lý Hạo đạp hai cánh tay của số 1, định tiếp tục phế tiếp hai chân của gã thì một luồng cảm giác khiến cậu lạnh sống lưng bỗng nhiên lại lần nữa bao phủ cậu, phảng phất như giờ phút này, bóng dáng của Tử thần đã hiển hiện trên trần gian. Tử thần duỗi móng vuốt khô héo của chính mình hòng lấy đi sinh mệnh của Lý Hạo!
Cái chết!
Số 2 kêu lên thảm thiết, trên cánh tay đã trúng một phát đạn.
Mặc dù Lý Hạo chưa từng tập dùng súng ống nhưng chưa ăn thịt lợn thì cũng đã nhìn thấy lợn chạy. Hơn nữa, ở khoảng cách gần như thế này, ngắm bắn một bia ngắm không thể động đậy cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Lý Hạo không trực tiếp trả lời hắn mà chỉ nhấc cổ tay lên, nhắm thẳng vào tên số 2 rồi nã một phát súng!

A!

Hết cách rồi, Lý Hạo không thể lãng phí thời gian nữa. Cậu nhất định phải tự mình thẩm vấn hai gã này mới được. Đợi lát nữa nếu như cảnh sát đến, một khi người bị cảnh sát đem đi rồi, dù cho có quen biết Trác Yến Vũ đi chăng nữa thì cũng sẽ có nhiều chỗ không tiện. Vì thế Lý Hạo không thể kéo dài thêm nữa.

Vút!


Xem ra tụi mày có vẻ không định phối hợp rồi! Vậy cũng tốt, đành để tụi mày thành tàn phế sau đó ngoan ngoãn bị tao xách đi vậy!

Lý Hạo lắc lắc đầu như khá tiếc nuối, sau đó dẫm nát cánh tay số 1. Cùng với âm thanh tiếng xương vỡ vụn rõ ràng, cánh tay của số 1 bị Lý Hạo giẫm nát ngay tức khắc, tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng của gã nháy mắt vang lên!
Sau khi hút viên đạn đi, Thiên Dạ tức giận hét lên một tiếng, toàn thân trong nháy mắt hóa thành một vệt tím rời khỏi bệnh viện. Mà thoáng chốc, một tên không ngừng giãy giụa đã bị nó quắp về từ trên tòa nhà đối diện!

Suýt chút nữa, suýt chút nữa là tèo ở đây rồi...

Các bạn xem cậu có tố chất chưa kia, đối xử với hai kẻ địch vừa muốn giết mình mà vẫn còn nho nhã, lễ độ như thế.

Mày nghĩ mày thắng rồi hả?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.