Chương 245: Không đưa thì diệt tộc


Bây giờ cái tên Đồ Phong này lại gọi Bạch Khởi là tiểu tử, hơn nữa còn không thèm ngó ngàng đến chiếc máy tính bảng. Lẽ nào nói vị Minh thần vừa ch8ém giết từ trong A Tỳ địa ngục ra này lại chính là Minh Vương hay sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Hạo liền kích động. Không ngờ rằng cậu 3lại có thể gặp phải nhân vật khủng như này, thật sự là quá quá trùng hợp rồi!

Nhưng đồng thời cậu lại thấy sao nhức đầu quá, nhân vật lợi 9hại như vậy thì đương nhiên rất khó để thỏa mãn nhu cầu của họ. Bởi lẽ về cơ bản bọn họ không thiếu thứ gì, vậy nên à điều kiện để trao đổi với họ6 nhất định sẽ không hề dễ dàng.
(1) Từ câu nói của Lý Tả Xa, một mưu sĩ nước Triệu cuối đời Tần.
Lý Hạo lại dùng miệng lưỡi Thánh nhân trời sinh của mình, lần nữa thuyết phục Đồ Phong.

Người phàm như ngươi thực sự cũng có chút thú vị, nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Lời này vừa ra, sát ý ẩn tàng trong đó của Minh thần Đồ Phong như ngưng kết thành thực chất, xuyên thẳng qua màng nhĩ Lý Hạo, đau đến mức hai tai cậu ứa cả ra máu!
Từng câu từng chữ của Đồ Phong đều ẩn chứa sát ý. Mặc dù cách nhau bởi phong ấn ngăn cách Nhân giới và Minh giới, thêm cả Lý Hạo đã luyện Ngũ Khí Thiên Tâm Quyết mà vẫn gây ra vết thương như vậy!
Lần này Lý Hạo không còn hoài nghi địa vị và bản lĩnh của Đồ Phong nữa.
Không sai!
Đồ Phong là con rồng, còn Lý Hạo là con giun.

Đồ Phong đại thần, ngài khoan hãy cười tôi. Tôi thấy, kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai; kẻ ngu nghĩ ngàn việc, ắt có một việc đúng(1). Ngài là đại thần có thể hô mưa gọi gió, còn tôi chỉ là một người trần mắt thịt. Thế nhưng bởi sự khác biệt giữa hai chúng ta, thế nên có rất nhiều chuyện tôi có thể xoay chuyển.

Chuyện cậu có thể liên lạc với tiên nhân trong Tiên giới sao lại khiến tên này kích động đến vậy? Chẳng lẽ trong Tiên giới lại có tình nhân cũ của y hay sao?
Trong lòng Lý Hạo đang nghĩ mấy mấy chuyện tai tiếng đẩu đâu nhưng ngoài miệng vẫn đàng hoàng nghiêm túc hỏi lại:
Lẽ nào Đồ Phong đại thần có chuyện gì cần liên lạc với người ở Tiên giới sao?

Lần này, Đồ Phong không còn giữ vẻ bình tĩnh thong dong nữa, không còn vẻ ngạo nghễ như bố thiên hạ kia nữa.
Chỉ bằng hai điểm này mà ông có thể coi thường con người sao?
Được rồi, dù sao hai điểm này hình như cũng vô cùng hữu ích...
Phản ứng của Đồ Phong giống như một con rồng nghe được một con giun đang chống nạnh nói với nó rằng: Nói đi, ngươi có yêu cầu gì ta có thể giúp được?
Minh Vương giận dữ, không ngờ lại kinh khủng đến thế!!

Đồ Phong đại thần, ngài đừng hiểu lầm, tôi và Bách Hoa tiên tử đúng là bạn tốt của nhau.

Không để ý chữa trị vết thương nhẹ ở tai, Lý Hạo vội vã giải thích. Đầu tiên cậu kể chuyện sao mình liên lạc được với Hằng Nga tiên tử, sau đó thông qua Hằng Nga mà biết chuyện Bách Hoa tiên tử bị giam giữ ở ngục tối Vô Gián, cuối cùng là làm sao dàn xếp với Vương Mẫu nương nương để thả Bách Hoa tiên tử ra ngoài.
Ai biết được sau khi Lý Hạo gửi tin nhắn này đi, Minh thần Đồ Phong lúc trước hãy còn bình tĩnh bỗng nhiên lại trở nên vô cùng kích động, lập tức hỏi lại Lý Hạo:
Ngươi nói thật đúng không? Ngươi không gạt ta đấy chứ?


Đương nhiên là thật rồi!

Lần này Lý Hạo lại bị Minh thần Đồ Phong làm cho một phen mơ hồ, kinh ngạc.
Nghĩ tới thành công lúc trước của mình, trong nháy mắt Lý Hạo đã suy nghĩ thông suốt. Bất kệ đối phương là người quyền cao chức trọng như thế nào, chỉ cần có thể làm họ vui lòng thì không có chuyện gì là không làm được.
Vừa nghĩ tới đây, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, cậu quyết định trước tiên tìm hiểu xem Minh thần Đồ Phong này muốn gì.

Đồ Phong đại thần, nếu như pháp bảo của tôi không vừa mắt ngài, vậy xin hỏi, ngài muốn thứ gì đây? Ngài cứ nói ra, có lẽ tôi có thể giúp được?


Cái gì? Ngươi nói là, Bách Hoa tiên tử được tự do rồi, không còn bị giam giữ nữa?

Nghe hết lời này của Lý Hạo, Minh thần Đồ Phong vô cùng kinh ngạc.

Ừ, bây giờ nàng ấy sống cũng tốt lắm!

Lý Hạo nghe thấy cái tên quen thuộc này, giọng liền run run trả lời:
Đương nhiên là được rồi. Bách Hoa tiên tử là bạn vô cùng tốt của tôi ở Tiên giới. Sao vậy? Lẽ nào ngài có quen nàng ấy?


Ngươi là bạn của nàng ấy?

Đồ Phong nghi hoặc lẩm bẩm một mình, sau đó phẫn nộ nói:
Không thể nào! Bây giờ nhất định Bách Hoa còn đang trong ngục, Tiên giới không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng. Ngươi chỉ là một người phàm trần mà lại ở đây ăn nói hàm hồ trước mặt ta, chẳng lẽ thật sự cho rằng tam giới bị phong ấn là ta sẽ không có cách nào giết ngươi?

Đây thật sự là đả kích rất lớn với Lý Hạo.
Shit... Đại thần thì sao? Đại thần thì có thể coi thường con người sao?
Ông đánh nhau giỏi hơn tôi, sống lâu hơn tôi thì sao chứ? Có tác dụng gì?
Lý Hạo hơi thể hiện ra chút bản lĩnh của mình, như thế cũng càng khiến đối phương tôn trọng cậu hơn, để mình có thêm lợi thế trong cuộc đàm phán này.
Nói thẳng ra là nói cho đối phương biết, ông rất trâu bò đúng không? Vậy tôi cũng không phải là kẻ vô dụng ất ơ gì đâu!

Cái gì? Ngươi nói ngươi có thể liên lạc được với cả tiên nhân trong Tiên giới?

Lý Hạo biết gì nói nấy, dường như cũng cảm giác được Minh thần Đồ Phong này rất để tâm đến Bách Hoa tiên tử. Có lẽ đây chính là người y vẫn luôn khổ sở kiếm tìm, nếu vậy đây chính là thời cơ mà cậu cần nắm bắt.

Ngươi đã là ân công của Bách Hoa, vậy đương nhiên ta cũng chịu ơn ngươi.

Trầm mặc chốc lát, Minh thần Đồ Phong lại gửi thêm một tin nhắn:
Ngươi muốn hạt giống cây Thiên Yêu đúng không? Bây giờ ta sẽ lập tức đến khu rừng Thiên Yêu của tộc Thiên Yêu, lấy hạt giống cây thần của tộc bọn chúng cho.

Vị Minh thần Đồ Phong này có thể là một cao thủ tuyệt đỉnh, đến cả việc lấy hạt giống cây Thiên Yêu cũng c5hỉ là một việc nhỏ. Nhưng vấn đề là phải làm thế nào để lay chuyển được y, khiến y giúp cậu đi lấy hạt giống cây Thiên Yêu đây?
Lý Hạo trầm tư suy nghĩ, Đồ Phong cũng không nói gì thêm.
Một lát sau, trong đầu Lý Hạo bỗng nảy ra một ý. Lần đầu tiên khi trao đổi với Vương Mẫu nương nương ở Tiên giới, khi đó chẳng phải bà cũng rất khó tính sao? Thế nhưng sau khi cậu lấy ra chiếc máy ảnh lấy liền, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là lập tức khiến Vương Mẫu nương nương vô cùng hài lòng, hạ lệnh thả Bách Hoa tiên tử ra khỏi ngục tối Vô Gián.
Dừng lại một lúc lâu, sau đó, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, y lại gửi đến thêm một tin nhắn thoại.

Ngươi... Ngươi có thể hỏi thăm giúp ta xem tình hình gần đây của Bách Hoa tiên tử được không?


Bách Hoa tiên tử?

Nghe Lý Hạo nói xong, đúng là Minh thần Đồ Phong lại càng có hứng thú với cậu, nói:
Xem ra người nắm giữ Wechat liên lạc Minh giới bọn ta cũng không phải là người đơn giản.


Ha ha, đại thần quá khen rồi.

Lý Hạo mỉm cười nói:
Wechat của tôi không những kết nối với Minh thần với Minh giới, mà còn có thể liên lạc được với cả các tiên nhân ở Tiên giới.

Lý Hạo gửi tin nhắn thoại thăm dò đối phương, nói:
Ngài có thể có thứ tôi muốn, mà tôi cũng có thể giải quyết được chuyện buồn phiền của ngài. Ai cũng được lợi, chẳng phải tốt quá sao?


Ngươi? Chỉ một người phàm trần mà cũng đòi giúp ta giải quyết khó khăn?

Minh thần Đồ Phong nghe vậy liền cười to, giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười.

Không không không, không cần phải phiền phức như vậy, cứ lấy cây bình thường là được rồi.


Lý Hạo vội vàng nói.

Lúc trước cậu đã hỏi trước với Bách Hoa tiên tử, để luyện được Vạn Sâm Đan, đúng là phải có hạt giống cây Thiên Yêu mới luyện được, nhưng cũng không cần phải dùng đến hạt giống cây thần làm gì.


Phiền gì đâu.


Minh thần Đồ Phong thản nhiên nói:
Nếu lão Thiên Yêu kia không chịu nể mặt ta, thế chắc tộc Thiên Yêu bọn chúng cũng muốn bị diệt tộc rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.