Chương 258: Quen biết khắp thiên hạ, tri kỷ chỉ có một
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1585 chữ
- 2022-02-04 05:05:39
Anh ta không động đậy, Châu Thế Huân cũng không dám nhúc nhích.
Mà đám Trương Côn lại bị tình huống đảo ngược chấn động tối nay làm c8ho ngây ngẩn, nhìn bầu không khí nặng nề quái lạ này, họ cũng không dám lên tiếng.
Hạo Tử, thằng nhóc nhà ông dù sau này có sống tốt thế nào cũng đừng quên anh em đó!
Trương Côn vỗ vai Lý Hạo, cậu ta xuất thân từ gia đình có bố mẹ làm nhân viên nhà nước, trong phòng trừ Lý Hạo ra thì cậu ta là người có con mắt tinh tường nhất.
Thế thì có làm sao?
Cục trưởng Châu, chuyện của tôi và đội trưởng Tôn cứ kết thúc như vậy đi.
Ha ha, có rượu có anh em, cớ gì không tiếp tục?
Trương Côn cũng nổi hứng, cười to phất tay cất cao giọng nói.
Lâm Vỹ uống say nhất, phất tay réo lên.
Lúc nãy cậu ta vẫn ở trong trạng thái mơ hồ, nếu hỏi người không bị kinh ngạc nhất tối nay là ai, thì đó chắc chắn là cái tên mập bụng to xác lớn này chứ còn ai nữa!
Anh ta tuy đã đi khắp các quán rượu hội sở, số thiếu gia tiểu thư quen biết được đếm không xuể, nhưng lại có cảm giác cô tịch quen biết khắp thiên hạ, tri kỷ chẳng một ai.
Hoa Phi Tạc, xuống xe, cùng tới đây nào!
Đón lấy ánh mắt của Trương Côn, Lý Hạo gật đầu, chân thành nói.
Nói nhiều thế làm gì? Chúng ta không phải anh em thì là gì?
Còn mấy chai vang đỏ lần trước được bạn tặng do chính trang trại rượu tư nhân của nó sản xuất.
Hoa Phi Tạc hơi ngây ra rồi trả lời.
Hôm nay cảm ơn nhé!
Lý Hạo cũng gật đầu với anh ta, tuy là ân nhân lớn của cả nhà họ Hoa nhưng cậu vẫn muốn lấy tư cách bạn bè để giao thiệp với Hoa Phi Tạc hơn.
Cậu ta đương nhiên có thể nhận ra thân phận của Hoa Phi Tạc không phải là người mà bọn họ có thể chạm tới, nhưng Lý Hạo thì đã bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi.
Được phú quý chớ quên bạn.
Sau mười mấy phút, tiếng kêu thảm như mổ heo trong phòng giam cuối cùng cũng ngừng lại. Tiếng mở cửa lanh lảnh vang lên, Lý Hạo mỉm cười bước ra từ bên trong, chủ động bước qua nắm lấy tay Châu Thế Huân nói:
Chuyện hôm nay phiền đến Cục trưởng Châu rồi.
Lý thiếu gia sao lại nói vậy chứ? Châu mỗ không nhận nổi, trong đám cấp dưới lại có một tên cặn bã như vậy, tôi còn không kịp hổ thẹn nữa là, sao mà dám nhận hai chữ làm phiền này!
Tài xế của Hoa Phi Tạc lấy mấy chai rượu vang từ trong cốp sau ra, bọn Lý Hạo cũng không để ý, trực tiếp cầm chai rượu ngửa cổ uống luôn.
Lý Hạo và bọn Trương Côn ôm vai bá cổ, lảo đảo bước đi hứng chí cười đùa trên đường lớn không bóng người.
Châu Thế Huân liên tục gật đầu, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy thương thay cho những ngày tháng sau này của Tôn Hạo Nhiên.
Ý đồ của Lý Hạo và Hoa Phi Tạc rất rõ ràng, vẫn giữ lại Tôn Hạo Nhiên trong hệ thống cảnh sát, chỉ cần ông ta tiếp tục được biên chế, Cục trưởng Châu mới có thể luôn gây khó dễ, mới thuận tiện chỉnh ông ta.
Uống rượu ca hát, thời niên thiếu có được bao lâu!
Hoa Phi Tạc không lập tức rời đi mà để tài xế từ từ chạy xe theo sau đám Lý Hạo.
Nhìn bộ dạng phóng túng không gì trói buộc của đám anh em Lý Hạo, khóe miệng anh ta lại thoáng hiện một nụ cười thấu hiểu.
Tuy xuất thân từ nhà danh giá, nhưng từ nhỏ đến lớn đều sống dưới cái bóng của anh trai, thứ tình cảm anh em chân thành mở lòng với nhau như thế này là thứ anh ta luôn khát vọng mà không có được.
Vừa nghĩ tới đây, bọn Trương Côn đều chấn động.
Lúc đầu họ đều cho rằng Hoa Phi Tạc chống lưng cho Lý Hạo, là người bảo lãnh Lý Hạo nên mới tới giúp họ giữ thế cân bằng, kết quả, không ngờ rằng Hoa Phi Tạc mới là người giống như đàn em của Lý Hạo!
Tối nay tôi về ký túc xá ngủ.
Lý Hạo lắc đầu rồi nói:
Trên xe có rượu không?
Vừa nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Châu Thế Huân càng thân thiết hơn.
Tôn Hạo Nhiên bị đánh?
Sáu chữ đơn giản nhưng nếu muốn làm được thì thật sự rất khó.
Chúng ta mãi là anh em.
Lý Hạo bỗng dừng bước, quay đầu vẫy tay với Hoa Phi Tạc ngồi trong xe.
Đôi mắt Hoa Phi Tạc bỗng sáng lên, nhìn bọn Lý Hạo, nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng bỗng khẽ bật lên tiếng rồi cười to!
Đám người Lý Hạo đi thẳng ra ngoài cổng chính của Cục cảnh sát Tùng Giang mà không gặp chút cản trở. Lúc này, Hoa Phi Tạc mới đứng dậy, nhìn Châu Thế Huân, người vẫn còn đang giữ nguyên nụ cười vừa nãy, lạnh lùng nói:
Anh Hạo nói anh ấy không truy cứu, không tố cáo, nhưng với trí thông minh của ông hẳn nên biết sau này phải làm thế nào rồi chứ?
Hoa thiếu gia yên tâm, trong lòng tôi đã rõ ạ.
Tôi sai rồi, tôi sai t3hật rồi!
A!
Ơ… ờ!
Bọn Trương Côn ngẩn ra, lúc trước họ đều có thể nhận thấy, người con trai mặc chiếc áo gấm dài kia mà không động thì đến cả Cục trưởng Cục cảnh sát cũng không dám rời đi trước, nhưng bây giờ Lý Hạo vừa ra ngoài, lại có thể thoải mái gọi bọn họ rời đi, vậy cũng đủ chứng minh trong đám người ở đây, cậu ấy mới là người nắm địa vị chủ đạo!
Khách sáo cái gì?
Hoa Phi Tạc hất cằm nói:
Đi xe tôi về không?
Phòng canh giữ bình thường kia chỉ dùng để tạm giam hoặc thẩm vấn nên h9iệu quả cách âm không được tốt.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tôn Hạo Nhiên, vẻ mặt Hoa Phi Tạc vẫn không chút thay đổi. Châu T6hế Huân thì làm bộ không biết gì. Nhưng mấy tên cảnh sát quèn lại bị dọa đến run lẩy bẩy, nhất là mấy tên lúc trước đi bắt người cùng Tôn Hạ5o Nhiên càng bị dọa đến cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ người bị gọi vào ăn gậy tiếp theo sẽ là mình.
Đừng để một con sâu làm rầu nồi canh.
Ra khỏi Cục cảnh sát, Lý Hạo nắm lấy tay Thần Hi, vô cùng áy náy nói với Trương Côn, Hoàng Ninh, Lâm Vỹ và cả Mạc Lỵ:
Chuyện hôm nay đều do tôi, nhất thời không kiềm chế được cơn tức.
Đừng đánh nữa!
A!
Châu Thế Huân được bắt tay mà phát sợ đứng lên nắm tay Lý Hạo, vẻ mặt đầy xấu hổ, tư thái vô cùng nhún nhường.
Tuy Lý Hạo không sống ở khu Tùng Giang nhưng gần đây tiếng tăm của cậu ông ta lại nghe được khá nhiều.
Hạo Tử, bọn tôi biết hiện tại ông sống cuộc sống bí mật đó rất tốt, nhưng không ngờ ông lại trâu bò đến vậy đó!
Hoàng Ninh nhìn Lý Hạo với vẻ mặt đầy khoa trương, nói:
Hạo Tử, người lúc nãy vừa nhìn diện mạo đã thấy rất lợi hại, mặc áo dài truyền thống, chỉ một câu nói đã khiến cục trưởng phân cục vâng vâng dạ dạ. Nhưng trước mặt ông lại như thằng em trai vậy, cũng quá khoa trương rồi đó?
Chỉ cần Tôn Hạo Nhiên không từ chức hay về hưu, có thể đoán được từ nay về sau mỗi ngày đi làm của ông ta đều sẽ vô cùng đau khổ.
Đây mới chính là sự trừng phạt đáng sợ nhất…
Tiểu Hạo, nếu biết trước cậu đi cùng các anh em thì tôi đã đặt một bàn bên cạnh tiệc của tụi tôi, vậy sẽ không gặp phải chuyện xúi quẩy này rồi.
Hoa Phi Tạc mới từ cục cảnh sát đi ra, theo sau họ mỉm cười nói.
Thả bàn tay to đang nắm chặt tay mình không nỡ buông của Châu Thế Huân, Lý Hạo nhẹ nhàng nói:
Tôi không truy cứu, cũng không tố cáo nữa.
Nói xong cậu phất tay, nói với đám Trương Côn:
Mọi người, đi thôi.
A!
A!
Đương nhiên rồi.
Lâm Vỹ còn say mèm là người đầu tiên hưởng ứng:
Hôm nay thằng nào sợ thằng đó làm cháu!
Ông ta biết rõ, tân đại thiếu gia của nhà họ Hoa vùng dậy lên được địa vị này chính là nhờ Lý Hạo đấu đá với gia chủ tiền nhiệm Hoa Lăng Đồng khiến hắn ngã ngựa!
Nếu có thể để lại một chút ấn tượng tốt với nhân vật lớn kiểu này chắc chắn là chuyện chỉ có lợi chứ không có hại!
Đưa tôi đi.
Lý Hạo cũng không khách sáo với Hoa Phi Tạc nữa, quay sang nói với đám Trương Côn bên cạnh:
Lúc nãy bị mấy thằng ngu làm mất cả hứng, giờ tiếp tục không?
Anh ta là bạn tôi.
Lý Hạo mỉm cười lắc đầu:
Việc hôm nay cũng là nhờ có anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.