Chương 257: Bị gậy đập lên người!


Ai mà ngờ được, tên nhóc nhìn có vẻ vô hại này, không những đánh nhau vô cùng tàn bạo mà đến cả quan hệ chống lưng cũng cứng như8 vậy!

Từ thái độ cười Tôn Hạo Nhiên như cười thằng cháu trai lúc nãy của Lý Hạo, Đỗ Phong đã có thể cảm nhận được lai l3ịch của Lý Hạo chắc chắn không tầm thường!


Tiểu Hạo, không sao chứ?


Lý thiếu gia, tôi…

Tôn Hạo Nhiên ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hạo đang đứng trước mặt mình, há miệng cầu xin.

Đội trưởng Tôn, ông đừng lo lắng, tôi đã báo với cục trưởng Châu rồi, tuy chưa chắc đã được làm tiếp cái chức đội trưởng, nhưng cũng sẽ không đánh mất chén cơm cảnh sát này đâu.

Hít sâu một hơi, Tôn Hạo Nhiên cắn răng, chỉ có thể miễn cưỡng miêu tả toàn bộ sự việc bằng dáng vẻ như giải quyết việc công.
Châu Thế Huân đã bỏ rơi ông ta, nhưng bản thân ông ta đâu thể bỏ rơi chính mình. Chỉ cần ông ta cắn chặt rằng mình chỉ xử lý chuyện công, vậy đám Lý Hạo cũng chẳng cách nào danh chính ngôn thuận động tới mình. Nhiều nhất là âm thầm chặn đường thăng quan tiến chức hoặc lột bỏ bộ cảnh phục của ông ta.
Nhưng nếu ông ta không bám chặt vào cái cớ xử lý chuyện công này, thì với tội danh cảnh sát lạm dụng chức quyền, trả thù giam giữ công dân, phải đi tù là cái chắc!

Chuyện này…

Châu Thế Huân ngẩn ra, nhất thời không hiểu ý của Lý Hạo.
Nhưng Hoa Phi Tạc lại nói:
Cứ làm theo anh ấy đi.


Đã đến gặp ông chủ sạp thịt nướng ở cổng sau Học viện Y Hoa Hạ và các sinh viên để hoàn tất việc thu thập chứng cứ, là Đỗ Phong gây hấn động thủ trước, Lý Hạo chẳng qua chỉ trả đòn tự vệ thôi.

Ngay lúc này một viên cảnh sát vội vã từ ngoài cửa bước vào, chỉ một câu nói đã khiến mặt Tôn Hạo Nhiên xám như tro tàn!

Thật đáng xấu hổ!

Ngẩng đầu lên, ông ta thấy Lý Hạo mặt lạnh giơ cây gậy lên cao, sau đó thẳng tay đập cây gậy lên lưng mình!

Pang!

Tiếng kêu chói tai vang lên, Tôn Hạo Nhiên bị cây gậy giáng xuống muốn hộc máu!
Châu Thế Huân vô cùng giận dữ vỗ lên bàn, khom người nói với Lý Hạo và Hoa Phi Tạc:
Hai vị đại thiếu gia, thật sự rất xin lỗi! Tôi có nằm mơ cũng không ngờ cấp dưới của mình lại có một phần tử biến chất trong đội ngũ cảnh sát như vậy. Đây là do tôi làm việc tắc trách tôi xin hai vị thứ lỗi, các vị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm minh!


Cục trưởng Châu, tôi muốn gặp riêng đội trưởng Tôn một chút, có thể giao ông ta cho tôi xử lý không?

Lý Hạo đặt chén trà trong tay xuống, cười hỏi.
Nói xong, Lý Hạo nhìn sắc mặt khó coi đến cùng cực của Tôn Hạo Nhiên, đứng dậy nói tiếp:
Còn cả lời đội trưởng Tôn đã nói ngay trước mặt mọi người - ông đây chính là pháp luật! Quát lên cũng thật là khí phách!


Phịch!

Nghe thấy câu này, đôi chân đang run rẩy kia của Tôn Hạo Nhiên cũng chẳng đứng vững được nữa, ngã ngồi xuống đất!
Nghe câu này của cậu, sắc mặt6 Hoa Phi Tác bỗng trở nên khó chịu, mà nụ cười của Tôn Hạo Nhiên cũng càng trở nên khổ sở.
Cục trưởng Châu Thế Huân lập5 tức hiểu ý, mấy nhân vật lớn này nói chuyện đều có ẩn ý trong lời nói. Ngoài mặt tuy Lý Hạo nói không có gì, nhưng không có chuyện gì to tát cũng có nghĩa là vẫn còn rất nhiều chuyện cỏn con khiến cậu ta không vui!

Đội trưởng Tôn, vậy là thế nào?


Xử lý việc công à?

Lý Hạo vẫn đang uống nước nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

Báo án à? Chúng tôi nảy sinh xung đột là ở trên đường trong khu Học Phủ. Nếu có gọi 110 báo cảnh sát thì cũng phải là đồn cảnh sát gần đấy phái người đến mới đúng. Hà cớ gì phải đích thân đội trưởng Tôn của phân cục Tùng Giang cất công đến đây?

Lý Hạo cúi người xuống, nghiêm túc nhìn Tôn Hạo Nhiên, lạnh nhạt nói:
Còn nhớ tôi đã nói, ông không chia chúng tôi ra nhốt, lát nữa nhất định sẽ rất hài lòng với quyết định này của mình.

Tôn Hạo Nhiên mừng rỡ trong lòng, gật đầu lia lịa, trong mắt ứa ra vài giọt nước mắt cảm động, cung kính nói:
Cám…

Nhưng câu cám ơn chỉ mới thốt ra được một nửa thì ông ta lại cảm giác ở bên hông có cảm giác, cây gậy đã bị Lý Hạo rút ra.
Nhưng bây giờ Châu Thế Huân lại gọi ông ta là đội trưởng Tôn!
Đây hoàn toàn là giọng điệu và thái độ của cấp trên chất vấn cấp dưới, đồng thời cũng chứng minh, Châu Thế Huân đang dùng thân phận công việc để nói chuyện, đồng thời vạch rõ quan hệ với mình, đừng nói là cứu vớt, e rằng ông ta còn lo bản thân sẽ bị liên lụy.

Tôi… lúc trực ban, tôi nhận được cuộc gọi báo án của một học sinh, nói rằng có người gây chuyện kéo bè kéo lũ đánh nhau, gây rối loạn trật tự, còn có mấy người bị thương nên mới nhanh chóng đưa người đến giải những người trong cuộc về điều tra.


Được, các vị, vậy mời theo tôi ra ngoài chờ một chút.

Châu Thế Huân gật đầu, Hoa Phi Tạc vừa mới lên chức, Châu Thế Huân muốn móc nối quan hệ với cậu ta, nếu trong phạm vi cho phép đương nhiên ông ta sẽ không làm trái ý Hoa Phi Tạc.
Cục trưởng đã lên tiếng, mọi người đương nhiên không thể không nghe theo. Hoa Phi Tạc và Châu Thế Huân dẫn đầu đi ra ngoài, tất cả mọi người đều đi theo ra khỏi phòng. Dù Thần Hi có chút không yên tâm nhưng dưới sự trấn an của Lý Hạo cũng vẫn đi theo ra ngoài.

Ý của anh là, anh chỉ đang xử lý việc công?

Châu Thế Huân cười lạnh, nhìn Tôn Hạo Nhiên, giọng điệu vô cùng tức giận.
Cái thằng ngu này, nếu ông khẳng khái nhận sai, quỳ xuống tự bạt tai mình mấy cái có khi cơn tức của mấy nhân vật lớn này sẽ hạ xuống, cũng sẽ không chấp nhặt với kẻ vô danh tiểu tốt như ông đấy.
Nhưng đến giờ Tôn Hạo Nhiên vẫn còn muốn cứng miệng, đây là cho rằng mình rất thông minh hay nghĩ bọn Lý Hạo, Hoa Phi Tạc rất ngu ngốc, rất ngây thơ vậy?
Rõ ràng là ông tự muốn tìm đường chết rồi!
Hiển nhiên, sau khi Tôn Hạo Nhiên nói xong, sắc mặt của Hoa Phi Tạc càng âm trầm hơn, nhìn Châu Thế Huân nói:
Cục trưởng Châu, đội trưởng Tôn cấp dưới của ông này rất thú vị, thật sự rất thú vị!

Hoa Phi Tạc bước nhanh sang, sắc mặt còn 9hơi đỏ do uống rượu.

Chẳng phải chuyện gì to tát.

Lý Hạo nhẹ nhàng nói.
Châu Thế Huân run rẩy trong lòng, lập tức lắc đầu nói:
Chuyện của đội trưởng Tôn lần này tôi thật sự không hề hay biết. Hoa thiếu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho cấp dưới làm loạn đâu!

Ông ta gấp gáp bày tỏ thái độ của mình. Đùa sao, ông đâu có ngu như Tôn Hạo Nhiên, khi một bề trên nói một tên vô danh tiểu tốt rất thú vị, thì có hai trường hợp, hoặc anh ta rất thích người này, hoặc cái tên vô danh tiểu tốt này đã làm một số chuyện rất không biết điều.
Chẳng nghi ngờ gì, Tôn Hạo Nhiên thuộc về vế sau.
Châu Thế Huân trầm mặt, nét mặt đầy nghiêm túc nhìn Tôn Hạo Nhiên đang cúi đầu khom lưng trước mặt, lên tiếng hỏi.
Trong lòng Tôn Hạo Nhiên càng run lên lạnh lẽo, khóe miệng cười khổ, chẳng biết phải trả lời thế nào.
Ông ta rất rõ, nếu Cục trưởng Châu Thế Huân còn gọi mình là Hạo Nhiên, hoặc Tôn Hạo Nhiên, nghĩa là ông ta đang lấy thân phận cá nhân nói chuyện với mình, đồng thời cũng tỏ thái độ muốn bảo vệ mình, đồng nghĩa đang nói với Lý Hạo và Hoa Phi Tạc, đây là thân tín của tôi, xin hãy nể mặt tôi mà bỏ qua cho ông ta.
Lý Hạo nhìn xuống ông ta từ trên cao, lần nữa giơ tay lên, không chút do dự đập xuống từng đợt, khiến ông ta co rút trong góc tường kêu rên như một con chó hấp hối!

Có một số tên cặn bã, phải để cho chúng nếm mùi bị ăn đập, cho chúng biết đau là gì!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.