Chương 256: Cậu không giỏi đánh nhau, gọi người lại càng không giỏi


Tiếng rống của Châu Thế Huân lại vang lên, dường như muốn xuyên qua điện thoại di động ăn tươi nuốt sống Tôn Hạo Nhiên!


Cục trưởng, xin ngài 8bớt giận, rốt cuộc là làm sao ạ? Lẽ nào trong này có người ngài quen biết?

Cú điện thoại này không ta không dám không nhận, bởi vì người gọi điện thoại chính là thiếu chủ Hoa gia Hoa Phi Tạc, gần đây vùng lên mạnh mẽ ở Minh Châu.
Đừng thấy ông ta là Cục trưởng phân cục khu Tùng Giang, trông coi mảnh đất màu mỡ khu nhà giàu này mà lầm. Ngày thường bề ngoài nở mày nở mặt là thế, nhưng trên thực tế chỉ có tự ông ta biết. Nói trắng ra ông ta chỉ là cơ quan bảo vệ cho đám nhà giàu này mà thôi. Nếu mình làm không tốt, họ có trăm phương ngàn cách dùng thủ đoạn lột bộ cảnh phục trên người mình ra!

Chú Tôn, cháu...

Đỗ Phong bị Tôn Hạo Nhiên bất ngờ đập cho bối rối, ôm mặt mình, kinh hãi lắp bắp:
Cháu không biết bọn nó là ai! Nó... bọn nó không phải sinh viên bình thường ăn đồ nướng uống bia ở quán vỉa hè sao?

Cậu ấy mà làm sao thì ông cũng có chuyện!
Mấy chữ ngắn ngủi ấy cũng đủ dọa cho tim Châu Thế Huân vọt lên cổ rồi, ông ta vội vàng gọi điện thoại cho Tôn Hạo nhiên trực ban hôm nay.
Nghe tiếng
tút tút
báo bận trong điện thoại, Tôn Hạo Nhiên tiu nghỉu tựa lên tưởng, cảm thấy sức lực trên người mình nháy mắt bị rút hết.
Hiện giờ nhớ lại vẻ mặt luôn bình tĩnh và giễu cợt của Lý Hạo, Tôn Hạo Nhiên cảm thấy mình giống như một tên hề, một thằng ngu trần trụi!

Con mẹ nó! Cái thằng này, anh cứ tự cầu phúc cho mình đi!

Nghe thấy Tôn Hạo Nhiên không lên tiếng, Châu Thế Huân cũng đoán được một ít rồi, lại tức giận chửi một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Xem ra là nhận được điện thoại của nhân vật lớn rồi phải không?

Lý Hạo lại chẳng tỏ thái độ gì, nụ cười bên khóe miệng càng thêm lạnh lùng.
Nói xong, ông ta hắng giọng một cái:
Chỉ là lúc tôi đến vừa liếc mắt liền thấy bọn nó bị cậu em quật ngã dưới đất. Đương nhiên chủ quan cho rằng cậu đang hành hung, nên mới gây ra hiểu lầm hôm nay. Thực sự xin lỗi!


Tiểu Phong, mau nói xin lỗi các anh em đi!

Đỗ Phong thấy bộ dậng ấy của Tôn Hạo Nhiên, mặc dù bản thân cậu ta bây giờ vẫn còn lơ mơ, nhưng cũng chỉ đành nghe lời ông ta mà đi xin lỗi.
Thấy Tôn Hạo Nhiên ra ngoài một lát, vừa vào cửa thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, đám Trương Côn đều sửng sốt.
Hoa Phi tạc nói rất ngắn gọn, cũng rất lạnh lùng.

Anh em tôi bị người của ông bắt đi, cậu ấy mà làm sao thì ông cũng có chuyện.

Châu Thế Huân nổi cáu, vừa rồi ông ta đang hú hí với tình nhân trong khách sạn, lại bị một cuộc điện thoại quấy rầy.
Điệ6n thoại kêu vài lần, ông ta đều giả vờ không nghe thấy. Nhưng cái người đáng ghét đó lại quyết tâm gọi đi gọi lại vào điện thoại của Châu Thế Huân. <5br>
Đến khi ông ta rốt cuộc đi tới xem là ai gọi, Châu Thế Huân lập tức rét run như bị giội một thùng nước lạnh, lửa nóng toàn thân nháy mắt bị dập tắt ngúm!
Thấy phản ứng đó của Lý Hạo, tim Tôn Hạo Nhiên trùng xuống, gắng trả lời:
Phải, có lãnh đạo gọi điện tới, nói việc này là hiểu lầm.


Hiểu lầm à?


Tôi...

Trong lòng Tôn Hạo Nhiên giật thót, chỉ có bản thân ông ta rõ nhất, vừa rồi ông ta đã thẳng tay cho Lý Hạo một côn cảnh sát!

Tôi hỏi anh, người đâu rồi?

Không đợi Tôn Hạo Nhiên giải thích, Châu Thế Huân tiếp tục nói:
Bây giờ tôi đến Cục ngay đây, anh chưa làm gì họ đấy chứ?

Tình huống gì đây?
Lẽ nào người này ra ngoài nhận một cú điện thoại liền tìm thấy lương tâm rồi?

Sinh viên bình thường? Sinh viên bình thường á?

Tôn Hạo Nhiên đi đến tát thêm cho Đỗ Phong một phát, cáu giận nói:
Mẹ mày, chính đứa sinh viên bình thường kia giờ đã gọi cả lãnh đạo trực tiếp của ông mày đến rồi kìa! Nếu ông mày không giữ được công việc này, thì mày chết với ông!


Bốp!

Tôn Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Phong trước mắt, bỗng nhiên sắc mặt giận dữ, đập mạnh bao thuốc lá trong tay lên mặt cậu ta, quát:
Mày có biết mày chọc vào ai không? Có phải mày muốn hại chết cả tao không?

Tôn Hạo Nhiên rất biết đối nhân xử thế, đầu tiên là tới hạ thấp mình nói xin lỗi đám Lý Hạo trước, sau đó lại kín đáo chỉ ra nguyên nhân bản thân
hiểu lầm
như thế, cũng chỉ ra chuyện Lý Hạo thực sự đánh đám Đỗ Phong, hi vọng Lý Hạo cân nhắc lợi hại được mất, đừng cố truy đến cùng.

Xin, xin lỗi...

Hoa gia là gia nghiệp khổng lồ ở Minh Châu, tuy mấy năm nay ngành bất động sản lên như diều gặp gió, nhưng dược mỹ phẩm Hoa gia tiêu thụ rộng rãi trong và ngoài nước, ở Minh Châu đầm rồng hang hổ, cũng lờ mờ có xu thế gia tộc đứng đầu!
Châu Thế Huân dám trêu vào Hoa Phi Tạc sao?
Cho ông ta mười lá gan cũng không dám!
Cho nên một cuộc điện thoại cảu Hoa Phi Tạc, ông ta liền lập tức bò dậy khỏi giường, ngay cả cô người đẹp cởi sạch trên giường kia cũng mặc kệ, ba chân bốn cẳng mặc quần áo chạy tới phân cục Tùng Giang!
Mặc dù thời tiết nóng bức, nhưng giờ phút này trên trán Tôn Hạo N3hiên lại mướt mồ hôi lạnh, dè dặt hỏi.

Tôi quen biết? Trên đời này người có bản lĩnh nhiều lắm, tôi biết người ta nhưng người ta chưa chắc đ9ã biết tôi!


Chú Tôn, chú Tôn, đám người kia đâu?

Đỗ Phong sau khi tới bệnh viện băng bó đầu, liền đi đến. Thấy Tôn Hạo Nhiên dựa vào tường, cậu ta hào hứng lấy một gói thuốc lá ra nhét vào tay Tôn Hạo nhiên, cười gian:
Có thể cho cháu vào dạy dỗ bọn nó một lát được không? Vừa rồi bọn nó khiến bọn cháu phải chịu thiệt nhiều!


Giờ qua đó xin lỗi cho tao, mau!

Tôn Hạo nhiên túm tóc Đỗ Phong, lôi cậu ta vào phòng giam. Sau đó ông ta đổi sắc mặt như diễn viên, nháy mắt đã chuyển sang vẻ hiền hòa, trong nụ cười mang theo chút lấy lòng, nói với Lý Hạo:
Cậu em, chúng tôi đã điều tra rõ ràng chuyện vừa xảy ra. Là thằng cháu của tôi sai, nó uống chút rượu gây chuyện lung tung, thực sự xin lỗi.

Lý Hạo đứng thẳng người, đi đến trước mặt Tôn Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm ông ta nói:
Nhưng vừa rồi lúc đội trưởng Tôn vỗ ngực nói mình chính là pháp luật, tôi lại không nhìn ra ông cho đây là hiểu lầm.



Tôi...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.