Chương 255: Mấy món thức ăn cứng!



Côn Côn!


Mạc Lỵ, bạn gái Trương Côn bị vụ này dọa cho trắng bệch mặt mũi. Cô là cô gái ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn, nào đã nhìn thấy cả8nh tượng này?

Bây giờ còn nghe thấy bị chia nhau ra, nhất thời sợ hãi kêu lên thành tiếng, sắp phát khóc.
Cái gọi là mấy món, chính là cho mấy người Lý Hạo nếm chút vị đắng. Ví dụ như chân giò hầm, chính là một cú chọc khuỷu tay. Hơn nữa đám cảnh sát bại hoại như lưu manh này bắt người phá án có khi không được, nhưng nói đến chuyện đánh người không để lại ngoại thương, chỉ toàn là nội thương, bọn họ đều cực kỳ thành thạo!
Trước đây, sau khi bọn họ bắt mấy người mình muốn chỉnh vào, đều sẽ cho họ xơi vài món thức ăn cứng, khiến đối phương thoáng cái hết nóng nảy.

Đừng vội. Đợi qua mười phút nữa, nếu không có người đến thì triển.

Chắc chắn sẽ vừa lòng?
Tức là cậu sẽ bằng lòng bỏ ra chút béo bở phải không?
Nghĩ đến đó, Tôn Hạo Nhiên lộ ra nét cười tham lam, sau đó thôi cười, nói:
Cân nhắc một chút, dọa mấy đứa sinh viên này sợ hãi cũng rắc rối, cứ tìm một phòng giam, nhốt hết bọn chúng lại đã.

Một cảnh sát 6vóc người nhỏ bên cạnh Tôn Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, lôi Trương Côn và bạn gái của cậu ta ra, sau đó giơ tay tát một cái!

Bốp!
<5br>
Một tiếng chát chúa vang lên, Trương Côn theo bản năng nhắm mắt quay đầu đi định tránh, nhưng lại phát hiện cái tát trong dự đoán kia lại không giáng xuống mặt mình.
Hé mắt nhìn, cậu ta thấy Lý Hạo đứng cạnh mình không biết ra tay từ lúc nào, bắt lấy cánh tay của cậu cảnh sát kia.

Đợi lát nữa kiếm lấy một khoản, sau đó lại có thể đến Bất Dạ Thành vui vẻ một phen!

Dựa lên ghế trong phòng làm việc, Tôn Hạo Nhiên nhắm mắt lại đắc ý nghĩ, dường như đang ôm người đẹp trong tay rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau mười phút, Tôn Hạo Nhiên lại mở mắt ra, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã hết sạch.
Tôn Hạo Nhiên ở bên cạnh ngoảnh mặt làm thinh, không ngừng cười nhạt trong lòng.
Ông ta hy vọng Lý Hạo càng náo loạn càng tốt. Cậu càng hung hăng, đợi đến khi người của cậu tới, ông ta càng đưa ra được nhiều điều kiện.
Anh xem, người anh muốn bảo lãnh đánh nhau là một chuyện, nhưng sau khi ẩu đả bị đưa về vẫn còn đám đánh cảnh sát, thì đó là chuyện lớn rồi!
Tôn Hạo Nhiên dữ dằn nhìn chằm chằm Lý Hạo, siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói:
Thằng ranh con, mày làm tao hết kiên nhẫn rồi đấy!

Nói xong, ông ta rút côn cảnh sát bên hông ra, hung hăng nện vào đầu Lý Hạo!

Vút!

Còn Lý Hạo có bản lĩnh lớn hơn, mời được nhân vật cấp bậc Cục trưởng phân cục, chỉ cần không phải Cục trưởng phân cục Tùng Giang - thủ trưởng trên đầu bọn họ thì ông ta cũng chẳng sợ mấy, cùng lắm thả người là được, nhưng ơn nghĩa này chắc chắn là vẫn phải nợ.
Nếu người Lý Hạo gọi tới là quan chức lớn hơn...
Nghĩ tới đây Tôn Hạo Nhiên liền lắc đầu, cảm thấy mình lo lắng quá rồi, cao hơn nữa chỉ còn người trên cục công an thành phố thôi. Nếu mời được nhân vật như thế tới đây, không chừng chính là thiếu gia nhà ai đó, làm sao lại đi ăn khuya, uống bia ở quán vỉa hè cổng sau trường đại học được chứ?
Lý Hạo thả tay cậu ta ra, sau đó nhìn Tôn Hạo Nhiên:
Đội trưởng Tôn, hai cô bé bên chúng tôi nhát gan, làm phiền đừng tách chúng tôi ra được không? Tin tôi đi, lát nữa ông chắc chắn sẽ vừa lòng với quyết định bây giờ của mình.


Hử?

Tôn Hạo Nhiên cau mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Hạo, như có điều suy nghĩ.
Tôn Hạo Nhiên thản nhiên vênh váo đi về phía phòng làm việc, mỉm cười nói.
Ông ta còn chưa biết Lý Hạo mời đến nhân vật nào, nếu Lý Hạo gọi cảnh sát bình thường đến, lợi ích không đủ, ông ta không cần phải để ý đến nữa, chắc chắn sẽ bày một bữa thức ăn cứng lên!
Nếu Lý Hạo tìm được một đội trưởng phân cục cấp bậc gần bằng mình thì ông ta sẽ xem xét tình hình cho đối phương chút mặt mũi. Dù sao mọi người đều trong cùng hệ thống, cấp bậc đội trưởng nói không chừng ngày nào đó sẽ leo lên, làm người vẫn nên chừa cho mình đường lui thì hơn.
Côn cảnh sát xen lẫn tiếng xé gió sắc bén đập mạnh lên cánh tay giơ lên đỡ của Lý Hạo, sau đó lại bắn lên cao!

Thằng ranh này, xương cứng phết đấy!

Nhìn Lý Hạo bị trúng một côn mà mặt không hề đổi sắc, Tôn Hạo Nhiên càng hung tợn hơn, một lần nữa giơ côn cảnh sát lên nói:
Bố mày xem mày chịu được mấy cái?


Tôi không đánh cảnh sát, chỉ đang ngăn anh phạm phải sai lầm thôi.

Vẻ mặt Lý Hạo đúng mực, cậu cười nhạt nói:
Anh trai, nhìn tuổi tác anh cũng không lớn. Nếu lãnh đạo của anh biết chuyện anh tùy tiện đánh người, tin tôi đi, sau này anh thăng chức cũng khó ra phết đấy.

Lý Hạo vừa nói ra câu đó, tay cảnh sát nhỏ người bị cậu giữ lại lập tức giảm khí thế, vẻ tức giận trên mặt cũng mất đi kha khá.

Có người tới tìm tôi chưa?

Ra khỏi phòng làm việc, ông ta không kiềm được lên tiếng hỏi.

Đội trưởng Tôn, không ai tới cả!

Còn Thiên Dạ, lồng sắt bình thường đâu thể nhốt được nó? Lúc trên xe nó nể mặt Lý Hạo mới không làm bừa, mấy người Lý Hạo vừa xuống xe, nó liền nhân lúc không ai để ý phá vỡ lồng sắt bay đi.

Đội trưởng Tôn, có cần cho đám người này mấy món không?

Sau khi giải đám Lý Hạo đi, một tâm phúc của Tôn Hạo Nhiên đi tới, thậm thụt hỏi.

Chúng tôi không phải3 là tội phạm, các người dựa vào cái gì mà chia chúng tôi ra?

Thấy bạn gái mình sợ đến mức ấy, Trương Côn kéo Mạc Lỵ vào trong lòng, că9ng thẳng nhìn mấy cảnh sát xung quanh, trừng mắt nói.

Tới nơi này rồi còn đến phiên thằng nhóc mày lên mặt sao?

Tiểu Lưu ngáp một cái, giờ đã sắp mười hai giờ, cậu ta cũng hơi buồn ngủ rồi.

Con mẹ nó, chẳng lẽ thằng ranh này giỡn với tao?

Tôn Hạo Nhiên đến giờ vẫn chưa đợi được người tới bảo lãnh cho Lý Hạo, sắc mặt lập tức hung dữ hẳn lên, nổi giận đùng đùng đi vào phòng giam.

Cậu định làm gì?

Cậu cảnh sát dữ dằn nhìn Lý Hạo, tức giận nói:
Mau buông tôi ra, cậu muốn đánh cảnh sát à?

Cậu ta hét lên, khá nhiều cảnh sát trực trong phân cục đều vây về phía này.

Rầm!

Đạp mạnh cửa phòng giam ra, Tôn Hạo Nhiên sải bước đi vào bên trong, đánh thức đám Lâm Vỹ và Mạc Lỵ đang lơ mơ buồn ngủ dậy!

Vẫn chưa có người nào tới bảo lãnh cho mày đâu.


Vâng, đội trưởng Tôn.

Tôn Hạo Nhiên vẫn có uy tín lớn trong đám cảnh sát trực đêm, ông ta vừa mở miệng, mấy cảnh sát hung hăng vây lại này đều gật đầu tản ra. Cậu cảnh sát vừa định tát Trương Côn đẩy Lý Hạo ra, hậm hực nói:
Đi! Còn lề mề ở đây làm gì?

Lý Hạo vẫn bình tĩnh, giữ chặt người Thần Hi, sau đó đưa bạn bè cùng phòng mình đi về phía phòng giam.

Brừ...


Nhưng ngay khi ông ta chưa kịp đánh côn thứ hai xuống, điện thoại bên hông bỗng vang lên.


Cục trưởng?


Tôn Hạo Nhiên nhìn thoáng qua cuộc gọi đến trên điện thoại, trong lòng hơi nghi hoặc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.