Chương 254: Phân cục tùng giang
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1368 chữ
- 2022-02-04 05:05:19
Đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta xử lý chuyện ẩu đả của đám Đỗ Phong, đám sinh viên này tinh lực phừng phừng, uống chút rượu vào rấ8t có khả năng một lời không hợp liền xảy ra xung đột. Nhưng trước mặt bộ cảnh phục này của ông ta, ranh con máu nóng có bừng bừng đến đâu3 cũng đành phải tém lại, không dám lỗ mãng!
Sinh viên đấu với cảnh sát?
Có lẽ rượu không trôi xuống dạ dày mà là xông thẳ9ng lên não rồi!
Sau khi Hoa Phi Tạc lên chức vị ở Hoa gia, quan hệ giữa anh ta với Lý Hạo không những không xa cách, ngược lại còn vì hợp tác sâu sắc hơn mà càng thêm mật thiết, bởi vậy anh ta cũng xưng hô với Lý Hạo thân thiết hơn.
Anh về chưa?
Lý Hạo lại không đùa giỡn với anh ta, đi thẳng vào vấn đề.
Người thế này chính là sâu mọt cặn bã trong hệ thống cảnh sát. Không đụng phải cậu thì thôi, hôm nay đã chui vào họng súng thì cậu cũng không ngại dạy dỗ ông ta một trận.
Lấy điện thoại, Lý Hạo cân nhắc một lát, không bấm gọi Tiểu Yến Tử. Dù sao hiện giờ cậu đang ở cùng mấy người Thần Hi, nếu gọi Tiểu Yến Tử đến, sợ hai cô gái gặp nhau khó tránh khỏi hơi xấu hổ.
Ngẫm nghĩ một chút, cậu gọi điện thoại cho Hoa Phi Tạc.
Nhưng thế thì sao chứ?
Phân cục Học Phủ và phân cục Tùng Giang của họ chỉ là cơ quan công quan có cùng chức năng. Phân cục Tùng Giang họ bắt người, mặc dù ở trong khu Học Phủ, nhưng chỉ cần bị họ đưa đi, dù là người của phân cục Học Phủ cũng không thể can thiệp. Nếu người bên kia muốn bảo vệ đám Lý Hạo, kiểu gì cũng phải cho kha khá lợi ích mới được.
Dù là ra mặt giúp Đỗ Phong hay là kiếm được chút lợi, Tôn Hạo Nhiên cũng đã quyết định rồi, nhất định phải đưa mấy người Lý Hạo về!
Xem ra, đội trưởng Tôn không thuộc phân cục Học Phủ thì phải?
Lý Hạo khoanh tay nhìn Tôn Hạo Nhiên, không hề phản kháng.
Sao? Ranh con nhà mày còn quen cả người ở phân cục Học Phủ cơ à?
(1) Nguyên văn:
Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh
- hai câu thơ trong bài Lậu Thất Minh của Lưu Vũ Tích thời Đường.
Bởi vậy cũng khiến cho người của cục Tùng Giang tự nhiên cảm thấy bản thân cao hơn một bậc so với đám người của các phân cục khác. Dù sao gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ngày ngày làm quan nhỏ trong khu nhà giàu, ra bên ngoài lưng cũng phải thẳng hơn người khác một chút!
Tôi có thể gọi điện thoại không?
Tôn Hạo Nhiên dẫn đầu vung tay lên, lệnh cho cấp dưới của mình mau tới bắt người, lạnh lùng nói:
Nếu bọn chúng phản kháng, không cần nương tay!
Ông ta còn không quên dặn:
Tiểu Phong, các cậu mau tới bệnh viện đi. Vết thương trên đầu còn chảy máu kìa. Trên người các bạn cậu cũng đều bị thương, đừng để lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất.
Chú Tôn, chú nhất định phải phân xử cho cháu đấy!
Vẫn chưa về, lát nữa còn hẹn với mấy người bạn đi tăng nữa, sao vậy?
Hoa Phi Tạc dường như nghe ra giọng điệu của Lý Hạo không bình thường, cũng thu lại nụ cười, hỏi:
Cậu xảy ra chuyện gì sao?
Nếu được thì mong anh có thể tới giúp đỡ một chút. Tôi với bạn đi ăn, xảy ra xung đột với người ta. Bây giờ bị người của phân cục khu Tùng Giang đưa đi.
Đúng là đáng ghét thật!
Sáu người đám Lý Hạo bị Tôn Hạo Nhiên mang theo đám cảnh sát xô đẩy vào xe cảnh sát, rít gào lái về phía phân cục Tùng Giang.
Tùng Giang là khu nhà giàu nổi tiếng ở Minh Châu, bởi vì khu vực đó đẹp, hơn nữa người giàu ở Minh Châu đều chọn định cư ở chỗ này. Cho nên nơi đây cũng là chỗ tập trung của đại gia, người nổi tiếng. Quả nhiên nói cười có bậc thanh cao, tới lui không bóng những anh tục phàm(1).
Tình huống gì đây?
Lẽ nào thằng nhóc này còn chưa bị khí thế bá đạo của mình dọa cho vãi ra quần sao?
Tiểu Trình, đưa hết người của bàn này đi!
Tôn Hạo Nhiên tức giận đẩy Lý Hạo một cái, ông ta cực kỳ bực bội trước thái độ cái gì cũng nắm trong tay của thằng nhóc này. Ông ta cảm thấy uy phong của mình bị khiêu khích và coi thường.
Bình tĩnh như thế làm gì?
Mày dựa vào cái gì mà bình tĩnh thế?
Đi thôi!
Tôn Hạo Nhiên vung tay lên, vui như mở cờ trong bụng.
Thấy Lý Hạo dám ra tay đánh đám Đỗ Phong lăn lộn dưới đất, Tôn Hạo Nhiên cũng đoán Lý Hạo rất có khả năng có ô dù trong hệ thống cảnh sát, hơn nữa nghe Lý Hạo hỏi mình có phải người của phân cục Học Phủ hay không, trong lòng ông ta xác định thằng nhóc này chắc chắn có quan hệ trong phân cục Học Phủ.
Đỗ Phong ôm vết thương trên đầu, sắc mặt khổ sở nói.
Yên tâm, chú là cảnh sát, tuyệt đối không để cho tên nhóc hư hỏng này ngang ngược!
Tôn Hạo Nhiên an ủi Đỗ Phong một câu, sau đó vung tay lên nói:
Thu quân!
Đừng hoảng, bọn mình theo họ đi một chuyến.
Lý Hạo quay đầu lại, nói với đám Trương Côn đang luống cuống:
Không sao đâu.
Có sao hay không sao không phải do cậu định đoạt!
Bởi vì không phải là nghi phạm phạm tội hình sự gì nên đám Lý Hạo cũng không bị còng tay. Lý Hạo nhìn Tôn Hạo Nhiên ngồi bên cạnh mình, lên tiếng hỏi.
Gọi đi!
Tôn Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, dõng dạc nói:
Ở trước pháp luật, xem cậu có thể giở được trò gì?
Hiện giờ anh ta đã chính thức chuyển từ biệt thự cá nhân của mình về Hoa gia, mà Hoa gia cũng ở khu Tùng Giang.
Lý Hạo, sao vậy?
Điện thoại kết nối, tiếng cười của Hoa Phi Tạc truyền đến, nói:
Bên chỗ bọn tôi vừa kết thúc. Lý Hạo, nếu giờ cậu muốn tới đây thì không kịp rồi.
Hài lòng nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, Tôn Hạo Nhiên cảm thấy thời khắc này mình như một vị thần!
<6br>Ơ?
Lúc ánh mắt Tôn Hạo Nhiên quét đến Lý Hạo, ông ta bỗng nhíu mày.
Bởi vì trên gương mặt của tên sắp bị mình đưa đi k5hông hề lộ vẻ sợ hãi, ngược lại còn thản nhiên nhìn mình.
Tôn Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng:
Xin lỗi nhé, ông đây thuộc phân cục Tùng Giang.
Phân cục Tùng Giang? Khu nhà giàu à?
Lý Hạo đăm chiêu gật đầu một cái.
Thực ra trong lòng Tôn Hạo Nhiên chỉ mong sao Lý Hạo gọi điện thoại kêu viện binh tới. Bởi vì ông ta chắc chắn rằng Lý Hạo cùng lắm chỉ tìm mấy cảnh sát trong phân cục Học Phủ, tìm được một đội trưởng cùng cấp với ông ta là tốt lắm rồi, ông ta chẳng sợ gì.
Nếu Lý Hạo không tìm được người bảo lãnh, thì cùng lắm bọn họ dạy cho đám Lý Hạo một trận, không moi được tí béo bở nào, chỉ có Lý Hạo gọi cứu binh đến, bọn họ mới có lợi.
Lý Hạo thầm cười nhạt, tâm tư sành sỏi này của Tô Hạo Nhiên làm sao mà giấu nổi cậu?
Lý Hạo nhàn nhạt nói, đồng thời liếc mắt nhìn Thiên Dạ bị nhốt vào trong lồng tre, dùng ánh mắt an ủi bảo nó đừng vội nổi nóng.
Thiên Dạ do dự một lát, thu lại vẻ sắc bén trong mắt, khôi phục dáng vẻ lười biếng lúc trước, vùi đầu vào cánh chợp mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.