Chương 253: Ông đây chính là pháp luật!


Không chỉ mấy người đám Đỗ Phong cảm thấy Lý Hạo điên hết cỡ, mà ngay cả mấy người đứng xem không nói gì ở những bàn bên cạnh cũng cảm th8ấy thằng nhóc Lý Hạo này chắc là uống nhiều rồi, tưởng mình là đại hiệp trong mấy bộ phim võ thuật, nên mới dám có gan nói những lời đó.3


Không dám lên sao?

Lý Hạo nghiêm túc gật đầu, nói:
Tao với các anh em cũng là người rộng lượng, chỉ cần mày nói xin lỗi chúng tao sẽ tha thứ cho mày.


Cút con mẹ mày đi!

Đỗ Phong hoàn toàn nổi điên, không ôm đầu nữa, ném khăn giấy trong tay đi, gầm lên cầm chai bia ở bàn bên cạnh, lần thứ hai xông vào Lý Hạo.

Các anh em, lên!

Lý Hạo đẩy chiếc bàn gỗ như một chiến xa vô địch. Mấy chai bia nện lên mặt bàn chỉ như gãi ngứa, chẳng hề rung chuyển được cậu.

Rầm!


Coi trời bằng vung, quả thật là coi trời bằng vung!

Nghe Đỗ Phong nói xong, cảnh sát kia giận dữ quát một tiếng, trừng mắt nhìn Lý Hạo nói:
Chính là thằng kia đánh hả?

Có thể loại ức hiếp người khác thế này sao?
Cái đồ không biết phải trái!

Rầm!

Lý Hạo phi thân nhảy lên, đạp thẳng xuống bàn gỗ bị cậu ném ra. Mấy tên bị đè phía dưới lập tức kêu lên đau đớn thảm thiết!
Mặc dù không ló đầu ra, nhưng Lý Hạo đi lên trước mấy bước lại giống như có đôi mắt nhìn xuyên qua vật, cảm thấy đã tiến vào khoảng cách tấn công, bèn chợt ném chiếc bàn gỗ trong tay về phía đám người kia!

A!

Đúng vào lúc Lý Hạo như chiến thần anh hùng đứng trên chiếc bàn gỗ tròn, một mình áp đảo năm người thì một hồi còi cảnh sát bỗng nhiên phá vỡ bầu trời đêm!

U u u!

Cùng lúc đó, Lý Hạo trở tay vỗ một phát lên bản của họ, chiếc bàn tròn bằng gỗ to dày bị Lý Hạo vỗ một phát bay lên, sau đó Lý Hạo thực sự giống như đại hiệp trong phim võ thuật, đặt tay lên mặt bàn gỗ, dựa vào chân nguyên giữ lực cánh tay, cứ thế mang theo mặt bàn gỗ tròn coi như lá chắn che trước người mình, bước nhanh về phía đám Đỗ Phong chủ động nghênh đón!

Choang choang!

Chơi đùa với cậu ta, căn bản không cần dùng đến não. Nếu trước đây đám người Vương Doãn, Lã Tư Viễn, Hoa Lăng Đồng đều có thể cói là đối thủ của Lý Hạo, thì tên Đỗ Phong này chỉ là một tên hề nhảy nhót chọc cười, ngay cả tư cách để Lý Hạo nhìn vào mắt cũng không có!

Chuyện gì vậy?


Ối!


Xương của tao, xương tao sắp gãy rồi!


Đưa hết đi!

Cảnh sát dẫn đầu vung tay lên, tức giận nói.
Mấy nhân viên cảnh sát mặc đồng phục bước nhanh tới, nhìn đống hỗn loạn dưới đất, lớn tiếng hỏi.
Đỗ Phong ôm đầu chạy tới nói:
Chú Tôn, là cháu cho người báo cảnh sát đấy. Chú xem, mấy người này đúng là coi trời bằng vung. Chúng cháu đang ăn cơm tối vui vẻ, thấy con chim kia của cậu ta đẹp, liền đi tới xem một chút. Ai ngờ bọn họ uống rượu, bắt đầu ra tay đánh người. Chú Tôn, chú nhìn đầu cháu này, còn có mấy người bạn của cháu nữa, đều là bị bọn họ đánh đấy!


Mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi!

Đỗ Phong kêu gào từ dưới đất bò dậy, nghe tiếng còi cảnh sát, hò hét ầm ĩ:
Người của tao tới rồi, mày cứ chờ chết đi!

Đỗ Phong một tay ôm đầu, một tay chỉ mũi mình nói:
Mày đập vỡ đ5ầu tao mà vẫn muốn tao xin lỗi?

Đỗ Phong cảm thấy mình oan uổng phát khóc.
Sắc mặt Lý Hạo lạnh tanh, cậu nhấc chân đá chiếc ghế bên cạnh bay ra ngoài!
Nhìn chiếc ghế nhựa bay về phía mặt mình, Đỗ Phong không tránh không né, vẫn xông vào, chỉ giơ tay lên đỡ mang tính tượng trưng.

Không chỉ mình cậu ta, còn có bạn bè của cậu ta ở bàn kia!

Ánh mắt Đỗ Phong tối xuống, muốn vu oan cho mấy người ngồi ở bàn Lý Hạo.
Thấy Đỗ Phong lao lên, đám bạn bè hư hỏng sau lưng Đỗ Phong cũng xông lên theo. Dù sao vừa lần giao chiến đầu tiên, Đỗ Phong đã chịu thiệt nhiều, chúng sợ Đỗ Phong lại ăn quả đắng lần nữa, nên mau chóng đuổi theo giúp đỡ.

Rầm!

Lúc cậu ta hoành hành ngang ngược trong học viện Hàng Thiên của Minh Châu, cũng chưa từng ức hiếp người khác đến mức này!

Ừ, mày tốn thời gian của tao, lại còn quấy rầy tâm trạng anh em chúng tao tụ tập uống rượu, mày không xin lỗi thì ai xin lỗi nữa?

Nhìn mấy người dáng chuẩn như tiếp viên hàng không mà cả buổi vẫn chưa nhúc nhích, Lý Hạo bĩu môi,9 dường như cảm thấy tiếc thời gian bản thân phí phạm với chúng, sau đó chỉ Đỗ Phong nói:
Vậy phiền mày qua đây một chút, xin lỗi tao vớ6i các bạn của tao đi.


Cái gì? Còn bắt tao xin lỗi á?

Mấy tên kia đâu ngờ Lý Hạo lại hung hãn đến mức ấy. Sáu người chúng đối đầu với một mình Lý Hạo, vậy mà Lý Hạo vẫn dám chủ động chặn đánh!
Mà đợi đến lúc đó, chúng muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa. Chiếc bàn gỗ Lý Hạo ném tới chẳng khác nào trời sập xuống, đập cho năm tên bọn chúng ngã rạp!
Bởi vì ghế nhựa trong quán vỉa hè thường nhẹ, chất không cứng, đập phải người cùng lắm chỉ đau chút thôi, hoàn toàn không gây tổn thương gì. Nếu giơ tay ra cản ngay như Đỗ Phong thì thậm chí còn chẳng đau mấy.
Đám Đỗ Phong cũng không phải lần đầu tiên đánh nhau ở quán vỉa hè, cho nên cậu ta hoàn toàn không coi cú đá ghế của Lý Hạo ra gì.
Thậm chí có người có trí tưởng tượng phong phú bắt đầu ngó dáo dác bốn phía xem có người đang dựng máy móc quay phim hay không.
Việc này quả thực giống hệt như đang đóng phim!
Đám người bên bọn Đỗ Phong thấy Lý Hạo lại dám chủ động đánh trước, cũng bị bất ngờ dừng bước, đứng ngây ra. Ngay sau đó liền nhao nhao đập chai rượu trong tay về phía Lý Hạo.
Nhưng chai rượu của chúng đều đập tới tấp lên mặt bàn gỗ được Lý Hạo đẩy ra. Rượu và mảnh thủy tinh văng lên cũng không thể ngăn cản được bước chân Lý Hạo tiến tới!

Đau quá, cứu mạng!

Mọi người đứng xem đều choáng váng...

Não mày đúng là bị tao đánh hỏng rồi. Cảnh sát là nhân viên nhà nước, mày cũng dám nói là người của mày?

Lý Hạo cười lạnh, nhìn Đỗ Phong, cậu cảm thấy tên này đúng là rác rưởi.
Nhưng một khắc sau, Đỗ Phong đã được nếm quả đắng!
Không biết vì sao, lần này cái ghế nhựa nện vào cánh tay mình lại khiến cậu ta cảm thấy vừa nặng, vừa cứng, hơn nữa lực trên cái ghế cũng mạnh một cách thần kỳ!

A!

Đỗ Phong hét thảm một tiếng, thân thể đang lao nhanh đến bị đập phải liền dừng phắt lại, còn lảo đảo lùi về phía sau!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.