Chương 266: Thành công hay thất bại
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1481 chữ
- 2022-02-04 05:05:53
Lý Hạo nhún vai, lời này cũng không phải cố ý hạ thấp, chê bai Lâm Vỹ gì, mà sự thật đúng là như thế. Quê Lâm Vỹ ở một thôn nhỏ gần vùng8 núi lớn biên giới Myanmar, kể từ khi thi đậu Học viện Y Hoa Hạ ở Minh Châu, trừ đa phần thời gian là làm lốp xe dự phòng của Đổng Hiểu3 Uyển ra thì thú vui lớn nhất chính là ru rú trong phòng kí túc cày game, vậy nên ánh mắt cậu ta vẫn luôn nông cạn như vậy.
Vị 9stylist tên Allen nọ của Hoa Phi Tạc muốn may đồ đo riêng cho Lâm Vỹ, thế mà cậu ta lại còn chê đồ không có thương hiệu. Đúng là chuyện6 cười, những nguyên liệu mà Allen định dùng đều là đồ thượng hạng không mua nổi trên thị trường đâu.
Hai mắt Hoa Phi Tạc bỗng rực sáng, quay qua hỏi Lý Hạo.
Được đấy, rất được là đằng khác.
Thấy ánh mắt ấy của Lý Hạo, Hoa Phi Tạc bước lui về sau một bước, nói:
Tiểu Hạo, nếu phải bán thân thể xác thịt thì tôi không làm được đâu!
Không cần anh bán thân, chỉ cần hi sinh một chút nhan sắc đi quyến rũ Đổng Hiểu Uyển một chút thôi, đối với đại thiếu gia thích lưu luyến bụi hoa như anh thì đâu khó gì, đúng không?
Được, vậy thì tối nay luôn.
Lý Hạo gật đầu đồng ý, sau đó trao đổi một ánh mắt với Hoa Phi Tạc.
Hoa Phi Tạc im lặng cân nhắc một lát, sau nhìn về căn phòng nơi Lâm Vỹ và Allen vừa đi vào bằng ánh nhìn rất phức tạp, đáp:
Có thể có người anh em như cậu, số tên ngốc này đúng là tốt thật.
Chúng ta cũng là anh em mà.
Lý Hạo thở ra một hơi dài, tiếp:
Nhưng theo tôi thấy, thì là thất bại rồi...
Sao rồi?
Nếu nhận lời thì đương nhiên là một chuyện tốt.
Lý Hạo nói tỉnh bơ:
Vậy thì chứng minh chúng ta đã coi thường tên béo này, cũng đánh giá sai Đổng Hiểu Uyển.
Khó đoán nhất chính là lòng người, cho dù lấy sự thấu hiểu và khả năng thao túng lòng người của Lý Hạo thì cũng không dám nói có thể khống chế mọi việc trong lòng bàn tay. Dẫu sao, lòng người phàm tục, chính là sự tồn tại gần với Hỗn Độn nhất.
Vì tôi không mong cậu ta cứ mãi sống trong mộng tưởng.
Lý Hạo thở dài, đều giọng đáp.
Lý Hạo hiểu rất rõ, cởi chuông phải do người buộc chuông. Nếu muốn Lâm Vỹ tỉnh ngộ, không thể không mượn sức Đổng Hiểu Uyển được.
Đợi sau khi cậu ta tỏ tình thất bại, vẫn còn phải phiền anh giúp tôi một lần.
Hoa Phi Tạc thẳng thắn bật cười.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Lâm Vỹ bước theo Allen đi ra khỏi phòng, tuy trên người vẫn là mấy bộ đồ vỉa hè giá chỉ mấy chục tệ nhưng Allen nói sao cũng là stylist hàng đầu, chỉ tiện tay phối đồ chơi chơi đã khiến Lâm Vỹ có thêm một phong thái lạ lẫm mới mẻ hơn hẳn.
Lý Hạo vỗ mấy cái lên vai Hoa Phi Tạc, chân thành nói.
Ha ha, tôi biết chứ.
Tối nay đi luôn.
Vừa nhắc đến chuyện này, Lâm Vỹ liền hưng phấn nóng lòng muốn thử. Đây là việc cậu ta luôn canh cánh trong lòng bao năm nay. Lý Hạo rất rõ, đây là một nguồn lực khổng lồ vẫn luôn ẩn trong nội tâm cậu ta, có thể thành công, cũng có thể hủy hoại chính mình.
Trong lúc họ trao đổi với nhau, Đổng Hiểu Uyển đã vươn tay nhận lấy bó hoa hồng Lâm Vỹ đưa tới. Lâm Vỹ kích động đến mặt mày đỏ ứng, vội bước lên một bước ôm chặt lấy Đổng Hiểu Uyển. Chỉ là Đổng Hiểu Uyển lại nhanh chóng lùi ra sau, sau đó ôm hoa xoay người chạy thẳng vào trong tòa nhà ký túc.
Cái này thì là thành công hay thất bại vậy?
Tiểu Hạo, cậu nói xem, nếu cô gái này thực sự nhận lời tỏ tình của Lâm Vỹ thì phải làm sao đây?
Hoa Phi Tạc mỉm cười quan sát cậu chàng Lâm Vỹ bấy giờ vẫn đang căng thẳng tỏ tình với Đổng Hiểu Uyển, nhàn nhạt hỏi Lý Hạo.
Lý Hạo vừa nhìn Hoa Phi Tạc vừa bảo.
Giúp cái gì?
Lý Hạo gật đầu, vừa nhìn Lâm Vỹ đang loay hoay ngắm nghía trước gương, vừa bảo:
Chắc chắn là không muốn mặc đồ may đo riêng chứ? Nếu phối hợp với quần áo do bậc thầy như Allen đích thân may đo, hiệu quả sẽ tuyệt hơn nhiều đó.
Không cần, không cần đâu.
Mấy cái đấy đem so với mớ 5hàng Nike, Adidas nhái dởm trong túi Lâm Vỹ thì còn đắt hơn mấy trăm lần. Thế mà cậu ta còn không nhìn ra, đây không phải coi vàng ròng là cục shit thì là cái gì?
Nhà Đổng Hiểu Uyển là dân gốc ở Minh Châu, tuy không phải khá giả gì nhưng cũng là một cô gái tri thức tiểu tư sản. Lâm Vỹ làm lốp dự phòng, thỉnh thoảng hộ tống cô nàng đi chỗ này chỗ kia thì không sao, nhưng nếu muốn theo đuổi được người ta thì chắc chỉ có cái tên Lâm Vỹ này mới tự tin cho rằng mình có thể thành công.
Xem ra đầu óc tên này vẫn còn dùng tốt chán.
Trong lòng Lý Hạo cũng thấy vui thay cho Lâm Vỹ, bèn vỗ vai cậu ta bảo:
Vậy thì được, nghe ông. Định bao giờ thì đi tỏ tình với nữ thần đây?
Nếu đã như vậy, hà cớ gì cậu còn bỏ công sức giúp đỡ cậu ta nhiều thế?
Hoa Phi Tạc lại không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lý Hạo, xoa cằm hỏi tiếp.
Bảy giờ tối, Lâm Vỹ mang theo bao tâm trạng hồi hộp, mong chờ, thấp thỏm cầm bó hoa hồng Lý Hạo đã mua giúp hồi chiều đứng đợi sẵn trước tòa nhà kí túc của Đổng Hiểu Uyển.
Chỉ một lát sau, Đổng Hiểu Uyển chạy từ trên phòng xuống. Lý Hạo và Hoa Phi Tạc đứng đợi ở một chỗ cách đó không xa, lặng lẽ quan sát Lâm Vỹ và Đổng Hiểu Uyển trong vòng vây của đám đông.
Lý Hạo mỉm cười nói.
Vì cái tên này, cậu đúng thật là hao công tốn sức quá...
Lâm Vỹ vội lắc đầu nguầy nguậy:
Thực ra tôi cũng biết đồ các cậu may cho nhất định rất đắt rất tốt, nhưng những cái đó không phải tôi thật sự. Hạo Tử, ông có thể cho tôi một lần nhưng không thể giúp tôi cả một đời. Tôi không muốn dựa vào những thứ đó để theo đuổi Hiểu Uyển.
Nghe lời giải thích của Lâm Vỹ, Lý Hạo khe khẽ gật đầu, trong bụng lại nhủ thầm: Xem ra trước đây mình vẫn đánh giá thấp thằng béo này rồi. Cậu và Hoa Phi Tạc đều cho rằng Lâm Vỹ không rõ giá cả của những thứ Allen chuẩn bị cho mình, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng cậu ta có thể nghĩ được tới đó.
Mấy người bạn cùng phòng cậu, tuy không phải ai cũng có thể thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây, nhưng dù là Hoàng Ninh hay Trương Côn cũng đều có lý tưởng và mục tiêu của riêng mình. Hoàng Ninh toàn tâm muốn trở thành bác sĩ, Trương Côn muốn thi công chức để vào biên chế nhà nước cùng với Mạc Lỵ, chỉ duy có tên Lâm Vỹ này là đến giờ vẫn chưa biết mình muốn làm gì, suốt ngày chỉ lo thả hồn nghĩ ngợi đến nữ thần Đổng Hiểu Uyển của cậu ta.
Nói dễ nghe, cái này gọi là si tình. Còn nói khó nghe một chút, thì chính là bị điên.
Mái tóc vốn mềm mại dính bết trên đầu cũng đã biến thành kiểu tóc ngắn dựng ngược đầy khí thế, thoạt trông tựa như một ngọn lửa đen sẫm đang nhảy múa trên đỉnh đầu, khiến khí thế toàn thân cậu ta có một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thấy thế nào?
Hoa Phi Tạc nhìn Lâm Vỹ đang đi về phía họ với vẻ buồn vui lẫn lộn, hỏi với vẻ hơi chút nghi ngờ.
Nếu cậu hỏi Lâm Béo, chắc chắn cậu ta sẽ đáp là thành công một nửa.
Hoa Phi Tạc gật gù, sau đó bước lên đón Lâm Vỹ - người đang tươi cười rất gượng gạo, hỏi.
Cũng không đến nỗi. Hiểu Uyển đã nhận hoa của tôi, chỉ là lại không nhận lời ngay, nói là cần phải suy nghĩ thêm một chút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.