Chương 267: Hoa phi tạc - cao thủ sát gái
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1677 chữ
- 2022-02-04 05:05:51
Kể cả bị lợi dụng, bị tổn thương cũng vẫn hạnh phúc coi đó là thử thách trong tình yêu và dấu hiệu cho tình cảm của người kia.
Lâm Vỹ bây giờ 8chính là như thế.
Xe dừng lại trước khách sạn Mỹ Hoa lộng lẫy.
Hoa Phi Tạc dẫn Đổng Hiểu Uyển với nét mặt kích động và e thẹn xuống xe đi thẳng vào trong.
Thằng nhóc này, nhà trường có quy định cả rồi, bọn cô không thể giúp mấy đứa cua gái được đâu.
Dù với độ tuổi như bác gái quản lý thì khi trông thấy Hoa Phi Tạc vẫn không thể cưỡng lại vẻ đẹp trai của anh ta.
Nhưng sau thì bác gái nọ cũng lắc đầu vô cùng chuyên nghiệp, từ chối thẳng thừng.
Nhìn điệu nhảy với tiết tấu khiển huyết mạch người ta sôi trào của họ, có thể thấy dường như Đổng Hiểu Uyển đã treo luôn trên người Hoa Phi Tạc, thậm chí còn vô tình cố ý lắc lư eo mông mình.
Lý Hạo gọi một ly rượu thản nhiên nhấm nháp.
Hoa Phi Tạc đang thì thầm gì đó vào tai cô ta.
Trên nét mặt cô ta vẫn luôn có một ý cười ngượng ngập, rõ ràng là đang vô cùng hạnh phúc.
Có câu thà phá mười ngôi chùa cũng không chia rẽ một mối tình, nếu dù không giúp con thì sao đáng là người nữa?
Dứt lời, bác gái nọ cẩn thận giấu chai Ngưng Chân Lộ vào túi áo mình, sau đó đứng dậy mở cửa chạy thẳng vào trong tòa nhà ký túc của đám Đổng Hiểu Uyển.
Lý Hạo kéo Lâm Vỹ đứng quan sát gần đó.
Biết đâu em ấy chỉ kết bạn với cậu ta thôi thì sao?
Lâm Vỹ siết chặt nắm tay, miệng mồm vẫn rất cứng rắn.
Vậy thì cứ xem tiếp đi.
Nói xong, đợi Hoa Phi Tạc dẫn Đổng Hiểu Uyển cùng bước lên xe, Lý Hạo đập đập vào vai tài xế, ý bảo anh ta bật thiết bị theo dõi trên xe lên.
Vậy đêm nay đừng về nữa.
Anh biết gần đây có một khách sạn năm sao, chúng ta vào đó nghỉ ngơi nhé.
.
Chỉ là Lý Hạo đã quyết tâm phải khiến tên này tỉnh ngộ.
Không để ý đến lời giải thích 9của Lâm Vỹ, cậu nói:
Ngay bây giờ, sau khi ông vừa mới tặng hoa cho Đổng Hiểu Uyển, tôi sẽ bảo Hoa Phi Tạc đi hẹn cô ta lần nữa.
Đến lúc đó,6 kết quả ông tự mà xem xét.
Dứt lời, mặc kệ phản ứng của Lâm Vỹ, cậu liền vươn tay kéo cậu ta đi thẳng đến chiếc xe vẫn đang đậu ngoài cổng trường c5ủa nhà họ Hoa.
Giờ Lý Hạo đã đạt tới cảnh giới chí nhân chân nhân, Ngũ Khí Thiên Tâm Quyết cũng đã tu luyện được tam khí.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước của một quán rượu trên phổ bar 1998.
Hoa Phi Tạc nắm tay Đổng Hiểu Uyển dẫn cô ta vào trong quán.
Chỉ lát sau, Đổng Hiểu Uyển đã lại xuất hiện dưới lầu.
Ngay khi vừa nhìn thấy Hoa Phi Tạc mặc chiếc áo dài đứng đó, cô nàng cũng thoáng ngẩn người.
Lâm Vỹ thì chỉ ngây người nhìn Hoa Phi Tạc và Đổng Hiểu Uyển trong sàn nhảy, ánh mắt vằn đỏ, đôi môi mím chặt tựa như sắp cắn cả ra máu.
Lúc tối cậu ta mới tặng hoa cho Đổng Hiểu Uyển, vậy mà giờ cô đã gục ngã trước sức hút của Hoa Phi Tạc rồi thân mật với anh ta.
Tiểu Uyển chỉ là...
chỉ là hơi cẩn trọng thôi.
Lâm Vỹ khó khăn nuốt nước bọt, nói bằng sắc mặt tái trắng.
Thế này đi, ông đi xem một vở kịch với tôi.
Hoa Phi Tặc chọn đúng lúc bước tới, nói với Đổng Hiểu Uyển mấy câu.
Sau đó, dù đang đứng cách khá xa thì vẫn có thể thấy được biểu cảm bẽn lẽn của Đổng Hiểu Uyển.
Lý Hạo và Lâm Vỹ ngồi trong một góc khá kín.
Từ góc độ này có thể trông rõ cả Hoa Phi Tạc và Đổng Hiểu Uyển.
Dì à, vết sẹo trên tay dì là do hồi trẻ không cẩn thận nên để lại sẹo phải không ạ?
Hoa Phi Tạc cười khẽ một tiếng, vẫn không bỏ cuộc mà chuyển mắt lên đôi tay bác gái nọ, ngừng một chút rồi lấy từ trong túi ra một cái bình ngọc nhỏ:
Dì à, đây là Ngưng Chân Lộ đang sốt hàng nhất trên trị trường gần đây đó, chỉ cần mấy giọt là đã có thể xóa sạch vết sẹo trên tay dì rồi, dì từng nghe tới nó chưa?
Nghe Hoa Phi Tạc nói vậy, đôi mắt bác gái nọ lại chợt bừng sáng, nhìn chăm chú vào cái bình ngọc trên tay Hoa Phi Tạc không chớp mắt, kích động gật đầu:
Nghe rồi, đương nhiên phải nghe rồi chứ.
Chỉ là với số tiền lương ít ỏi của bà, lo cho gia đình qua ngày đã là không dễ dàng gì rồi, đến một món mỹ phẩm bình thường cũng chẳng mua nổi chứ nói chi là thứ đắt tiền như Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch.
Màn hình chớp lóe, rất nhanh, bóng dáng Hoa Phi Tạc và Đổng Hiểu Uyển đã xuất hiện trong chiếc xe phía sau.
Trên màn hình, Đổng Hiểu Uyển đã ngoan ngoãn dựa cả người vào vai Hoa Phi Tạc, đầu mày khóe mắt đầy vẻ quyến rũ.
Rồi Hoa Phi Tạc nghiêng người tới, lịch sự vươn tay làm một tư thế
mời
đầy phong độ, Đổng Hiểu Uyển liến mỉm cười e thẹn rối khoác tay Hoa Phi Tạc, đi theo anh ta ra ngoài.
Nhìn rõ chưa hả?
Lý Hạo liếc sang Lâm Vỹ đang cứng người đờ đẫn bên cạnh, cười lạnh hỏi.
Mệt không?
Hoa Phi Tạc dịu dàng hỏi.
Mệt, nhưng vui lắm ạ.
Không biết là bởi mới nhảy quá bốc lửa hay do đã uống rượu mà gương mặt xinh xắn của Đổng Hiểu Uyển đang ửng đỏ, mi mắt ẩn tình, dựa người vào Hoa Phi Tạc, đáp khẽ.
Chỉ mong Tiểu Tuyết không biết, nếu không chắc cô ấy sẽ giận lãm.
Làm xong hết những việc ấy, anh ta bước chân về phía tòa nhà ký túc của Đổng Hiểu Uyển, đưa cho bác gái quản lý ký túc một tấm thiệp, lịch sự bảo rằng:
Dì à, có thể làm phiền dì giúp con một việc được không? Dì giúp con đưa tấm thiệp này cho bạn nữ vừa nhận hoa dưới lầu kia nhé?
Lúc chiều Lý Hạo và anh ta đã vạch sẵn một kế hoạch dự phòng.
Nếu Đổng Hiểu Uyển không nhận lời Lâm Vỹ mà tiếp tục lấp lửng với cậu ta thì họ sẽ bắt đầu kế hoạch này, để Hoa Phi Tạc lên sàn diễn một vở kịch giúp Lâm Vỹ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Xem tới đây, tiếp theo nữa sẽ xảy ra chuyện gì hẳn không cần nói thêm chứ?
Lý Hạo vẫn chưa xuống xe, chỉ nhìn sang Lâm Vỹ vẫn cảm như hến bên cạnh nãy giờ, lên tiếng hỏi.
Trai đơn gái chiếc, đêm hôm khuya khoắt đi bar rồi vào khách sạn thuê phòng, bất kể là thuê phòng khách sạn năm sao huy hoàng lộng lẫy hay trong mấy nhà nghỉ nhỏ ở cổng sau trường thì việc làm trong đó cũng chẳng có gì khác biệt.
Trong bar, tiếng nhạc xập xình, sôi động.
Hoa Phi Tạc quả không hổ là chàng trai vàng đã tung hoành ngang dọc khắp các chốn rượu chè phong nguyệt cấp cao của Minh Châu bao năm nay, cho dù đang mặc bộ áo dài kiểu cổ nhưng vẫn không có chút nào lạc lõng, cùng dàn sát vào Đổng Hiểu Uyển say mê trong tiếng nhạc, sát rạt gần kề, thoạt trông không khác gì một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt.
Giờ thì, nó là của dì.
Hoa Phi Tạc mỉm cười dúi cái bình ngọc vào tay bác gái nọ, lại mỉm cười tiếp:
Con thực sự gấp lắm, xin dì giúp con một lần này thôi được không?
Cái này...
.
Dì quản lý nắm chặt chai Ngưng Chân Lộ trong tay, cắn răng giậm chân gật đầu:
Được! Dì cũng từng là người trẻ tuổi, thích nhất là mấy đứa bé tốt si tình như mấy đứa.
Nếu Lâm Vỹ có chút trọng lượng nào trong lòng cô ấy thì hẳn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hoa Phi Tạc và Đổng Hiểu Uyển nhảy nhót một hồi rồi cũng ra quầy bar bên cạnh gọi một ly rượu.
Hoa Phi Tặc chưa từng ngưng nụ cười mỉm nhẹ nhàng, lại còn thường xuyên liếc sang ống kính.
Đổng Hiểu Uyển không biết nhưng anh ta thì lại rõ ràng hết thảy.
Tuy Lâm Vỹ to con nhưng vào tay cậu thì vẫn chẳng có cơ phản kháng, vừa giãy giụa vừa bị Lý Hạo kéo tuột lên xe.
Hoa Phi Tạc vuốt phẳng lại tà áo dài, lại moi ra một cái gương soi đi soi lại gương mặt đẹp trai ngời ngời của mình mấy lượt, thở dài nói:
Vì Tiểu Hạo, cũng chỉ đành hy sinh nhan sắc của mình một lần thôi.
Cỡ cao thủ tình trường như Hoa Phi Tạc, nếu muốn tán đổ Đổng Hiểu Uyển thì đương nhiên không thể thất bại, chẳng mấy chốc đã đề nghị.
Đáng ghét...
Khách sạn năm sao, chỉ vừa nghe tới bốn chữ này, sao Đẳng Hiểu Uyển còn có thể không hiểu? Nhưng nhiều lắm cũng chỉ mắng một tiếng nũng nịu rồi không từ chối thêm nữa.
Chừng mấy tiếng sau, bọn họ ra khỏi quán bar, lại quay về chiếc xe vừa nãy.
Lý Hạo kéo Lâm Vỹ - lúc này đã không khác gì các xác biết đi trở về chiếc xe của họ, tiếp tục quan sát Hoa Phi Tạc và Đổng Hiểu Uyển qua màn hình theo dõi.
A!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.