Chương 281: Vết thương chí mạng
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1335 chữ
- 2022-02-04 05:05:57
Vì những người có đủ tư cách đến thăm hỏi Trác Lão Thái Sơn, hoặc là các nguyên lão khai quốc trong thời kỳ kháng chiến, hoặc là các danh tướng đời s8au, hoặc các quan viên cấp tỉnh.
Bình thường, những nhân vật này đều hẹn riêng với nhà họ Trác, ông ta chỉ phụ trách tiếp đãi theo quy cách,3 khách cấp bậc nào thì nên sắp xếp gặp mặt ở đâu, phục vụ loại trà nào, vv.
đây mới là điều mà ông ta cần phải suy xét.
Họ đều là những anh hùng đổ máu vì hạnh phúc của thế hệ tương lai! Người thế này mà không kính trọng thì còn kính trọng ai?
Tôi thà rằng cậu đừng đến gặp tôi.
Mí mắt của cụ Trác Thái An nâng lên, tuy bình thản nhìn Lý Hạo nhưng lại như có một áp lực vô hình xộc thẳng vào cậu.
Năm đó ông tung hoành trên chiến trường, sau khi Trung Quốc thành lập, ông trở thành đại tướng trấn giữ quốc gia, địa vị trên cao.
Vì tên Thái An phát âm rất giống với Thái Sơn, nên những người kính trọng ông đều cung kính gọi ông là Lão Thái Sơn, đứng đầu Ngũ nhạc(2), ý là địa vị đứng trên cả vạn vật.
(2) Ngũ nhạc: năm núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa của Trung Quốc, có ý nghĩa trấn áp vạn vật.
Đối diện với nhân vật thế này, nếu một thanh niên bình thường bị ông nhìn như vậy e đã tức khắc mềm nhũn hai chân, đến dũng khí nói chuyện cũng chẳng còn.
Nhưng Lý Hạo lại không như vậy, cậu hít một hơi thật sâu, càng có áp lực, cảnh giới tâm linh của cậu càng như sỏi đá trong nước, càng bị công kích càng bền bỉ thông suốt.
Lưu Hạo Nhiên không biết nếu ông ta đi báo rằng có một thằng nhóc vô danh tiểu tốt muốn gặp mặt vào thời điểm Trác Lão Thái Sơn đau buồn đến mức sụp đổ này, liệu ông ấy có tức đến mức rút súng bắn mình tại chỗ không? Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lưu Hạo Nhiên trở nên kỳ quái, lắc đầu nói:
Không được.
O...
Tuy Lý Hạo đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự bị Lưu Hạo Nhiên từ chối, cậu vẫn cảm thấy rất tổn thương...
Ông có cần phải từ chối dứt khoát vậy không? Tôi thì sao chứ? Đúng, chẳng phải tôi trẻ tuổi một chút, đẹp trai một chút, da không đen như quân nhân các người, không có một chức quan trong thể chế hay quân đội thôi sao? Có cần phải xem thường người khác như vậy không? Chưa xem Đấu Phá Thương Cung à? Không nghe đến Nhật ký ban nhạc Beyond - Chớ xem thường thiếu niên nghèo sao? Không đúng, Lý Hạo của bây giờ căn bản không nghèo có được không? ở độ tuổi của cậu, có tiền như cậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đa số đều là con cháu hào môn, chẳng có lấy một người lập nghiệp từ tay trắng như cậu.
Lý Hạo buồn bực.
Lý Hạo khẽ vuốt cằm, liếc Lưu Hạo Nhiên đang rất mờ mịt, trong lòng nổi lên một chút đắc ý.
Đấy, ông xem, lão tư lệnh vẫn là người có mắt nhìn, biết mình đang gặp mặt ông! Bước đến trước cửa phòng, Lý Hạo hít sâu một hơi, dù cửa phòng đang mở nhưng cậu vẫn đưa tay khẽ gõ cửa.
Ù...
Một thanh niên đường đường chính chính như mình mà ông già bốn mắt này lại từ chối không chút do dự như vậy?
Để cậu ta đến thư phòng gặp tôi.
Ngay vào lúc không khí có hơi ngượng ngùng, một giọng nói già nua mà cứng cáp bỗng vang lên bên cạnh.
Giọng nói tuy bình thản, nhưng lại vô cùng uy nghiêm, chứa đựng sức mạnh thống lĩnh thiên quân vạn mã, khiến người khác không thể sinh lòng phản kháng.
Vừa nghe thấy giọng nói này, Lưu Hạo Nhiên đã rụt cổ lại theo thói quen, hơi kinh ngạc nhìn Lý Hạo rồi nhỏ giọng nói:
Lão thủ trưởng ở trong thư phòng đợi cậu, cậu đi thẳng đến đó đi.
Huống hồ đến giờ cậu đã là chí nhân chân nhân, thiên đạo địa đạo không hẹn mà gặp.
Áp lực mà Trác Lão Thái Sơn mang đến tuy cường đại nhưng cậu đâu cần phải gánh chịu một mình? Lý Hạo vừa nghĩ đến đây liền chuyển hóa áp lực vô hình này đẩy ra trời đất mênh mông xung quanh mình, cảm giác mà cậu không muốn tiếp thu thì cứ để trời đất nhận thay mình vậy.
Tuy cháu chỉ là người ngoài, nhưng là bạn tốt tri kỷ của Tiểu Yến Tử, cháu vẫn phải nhiều chuyện hỏi một chút, chú Trác rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì ở Vân Điền
Lý Hạo khom người, không tự ti cũng không kiêu ngạo, giọng điệu thành khẩn.
Song từ một chút rối loạn ở cuối nét chữ thương này là có thể thấy được, lúc viết chữ này, ông cụ rất mất bình tĩnh, không ngờ bàn tay cả đời cầm súng của ông lại có lúc run rẩy thể này.
Cháu chào ông.
Lý Hạo nhẹ khom người, đối với vị tướng già đã đổ máu trong kháng chiến, Lý Hạo mang lòng kính trọng từ thâm tâm.
Không chỉ vì quyền thế ngút trời bấy giờ của ông, mà vì cậu biết rằng, nếu không có thể hệ trước đổ máu bỏ mạng, e rằng Trung Quốc đã sớm trở thành thuộc địa của nước khác rồi.
Sau khi vào phòng, mùi sách càng nồng hơn, Lý Hạo nhìn xung quanh, thấy điều khác thường là trong kệ tủ và tủ kính trong phòng không trưng bày thư tịch, mà tất cả đều là các loại súng lâu năm hoặc được chế tác tinh tế, ngoài ra còn có đao kiếm cổ xưa! Tướng sĩ gắn liền với kiểm và máu, sát phạt một đời, thúc ngựa giơ roi đều là dấu ấn mãi không phai nhạt trên người ông! Ông cụ đang ngồi trên ghế mây trước bàn sách, biết Lý Hạo đã vào cũng chưa mở mắt, trên mặt giấy Tuyển Thành bày trên thư án trước mặt có viết một chữ thương'(1) thật to, (1) Thương: chết yểu.
Chữ này được viết với lực rất mạnh, viết bằng bút lông sót thô, dùng thể chữ thảo mà viết ra.
Vừa nhìn vào đã thấy được khí thế hào hùng.
Ông lão ngồi ngay ngắn trên ghế mây ở bàn đọc sách đang nhắm mắt dưỡng thần khẽ hừm một tiếng xem như đồng ý.
Lúc này Lý Hạo mới bước vào.
Lúc bước vào phòng, mùi hương của mực mà cậu đã ngửi thấy chính là từ chỗ này bay ra.
Còn việc báo9 với thủ trưởng là có người xin gặp? Lưu Hạo Nhiên thật có chút mông lung, không biết rốt cuộc có nên làm vậy không.
Gần vua như gần cọp, tu6y Trác Lão Thái Sơn chỉ là nguyên lão của một nước, nhưng vẫn quyền thế ngút trời.
Làm thư ký cho người thế này đương nhiên vô cùng nở mày n5ở mặt, song thiên đường và địa ngục cũng chỉ cách một bước chân.
Cậu biết ý của ông cụ Trác trong câu nói không muốn gặp cậu.
Họ để cho cậu vào nhà, chính là vì mong cậu có thể khuyên Tiểu Yến Tử bướng bỉnh đừng đến Vân Điền vào lúc này.
Nhưng bây giờ cậu lại sang đây, lại còn muốn khuyến họ giúp cho Tiểu Yến Tử, việc này đương nhiên khiến ông cụ không vui.
Nhưng chuyện liên quan đến sống chết của Trác Nhất Sơn, cậu lại không kiềm được mà hỏi thêm mấy câu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.