Chương 305: Anh đừng động đậy, cứ để em là được



Long Nha là biệt hiệu của bộ phận bí mật ở Yến Kinh. Người trẻ tuổi có thể nghe được cái biệt hiệu này, ở Hoa Hạ không có mấy ai đâu. Anh cũng coi 8như là người đầu tiên.


Giọng nói của Trác Yến Vũ vang lên sau lưng Lý Hạo.


Long Nha? Tổ công tác bí mật?


Vừa trải qua sự kiện ném bom khủng bố, hiện giờ chắc chắn là thời điểm đám buôn thuốc phiện sẽ đề phòng hết sức nghiêm ngặt, nếu tấn công lúc này, không thích hợp lắm thì phải?

Lý Hạo đương nhiên biết nơi ẩn náu của bọn Cung Phách. Lúc họ vừa đến Xuân Thành, xuống khỏi chuyên cơ, Lý Hạo để Thiên Dạ tách ra, lặng lẽ đi tìm vị trí của trùm buôn thuốc phiện.
Trước khi tới cậu đã cố ý tìm thuốc phiện cho Thiên Dạ phân biệt mùi vị. Mặc dù nghe nói ma túy bây giờ có độ tinh khiết cao, thứ nào cũng được xưng là không màu không mùi. Nhưng chỉ có giác quan của con người mới không phát hiện được mùi vị của nó mà thôi.
Nói xong, Lý Hạo chỉ cảm thấy bên hông mình đau nhói. Trác Yến Vũ không biết đã đến gần Lý Hạo từ bao giờ, đang nhéo hông cậu, cười như một con cọp mẹ.

Tiểu Yến Tử, anh vừa giúp em cứu sống chú Trác, em lấy oán báo ơn thế hả?

Lý Hạo đau khổ nói:
Anh sai rồi, sai rồi còn không được sao?

Băng sâu xa nhìn Lý Hạo, sau đó xoay người đi:
Cung cấp tin tức mình biết cho quân nhân là nghĩa vụ của mỗi công dân, bởi vậy tôi sẽ không cảm ơn cậu.

Nhìn bóng lăng Băng rời đi, Lý Hạo bĩu môi lẩm bẩm:
Một cô gái xinh đẹp thì thường hay tự phụ.


Đẹp đến thế nào?


Cô đừng quan tâm vì sao tôi biết.

Lý Hạo mỉm cười vỗ tay nói:
Nói chung tin tình báo tuyệt đối đáng tin cậy.


Được.


Mục tiêu cách Xuân Thành rất xa, ở bên biên giới Điền Miễn. Cô phải đi qua thôn làng này, sau đó là rừng cây bí mật ở trong núi.

Lý Hạo nhận bản đồ và bút Băng đưa tới, bắt đầu đánh dấu tỉ mỉ từng đường đi Thiên Dạ sau khi trở về đã báo cáo cho cậu.

Cuối cùng, hẳn là vị trí này.

Lý Hạo vẽ một vòng tròn đỏ lên vị trí mục tiêu đã không còn cặn kẽ trên bản đồ, nói:
Cô dẫn người tới đây, quét sạch chỗ này là được.


Cặn kẽ vậy sao?

Băng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự tin của Lý Hạo, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, không tin tưởng lắm hỏi lại:
Sao cậu biết được? Sao lại giống hệt như cậu đã từng tự mình đến đó?

Sau khi nhớ mùi ma túy, với sức mạnh tìm kiếm của Thiên Dạ, hai ngày không ngủ không nghỉ đã tìm thấy đám Cung Phách dùng vùng núi để lẩn trốn và điều chế ma túy, đồng thời ghi lại tuyến đường.
Nhưng Lý Hạo lại không định nói cho Băng biết tuyến đường ngay, bởi vì cậu biết, không thể đánh rắn động cỏ băng nhóm ma túy này. Một khi không đánh dập đầu bọn chúng ngay lần đầu tiên, bắt được Cung Phách, thì lần sau muốn tìm được tung tích của bọn chúng sẽ khó hơn. Đồng thời họ rất có thể sẽ gây ra một cuộc báo thù đẫm máu đánh bom liều chết tập kích bộ chỉ huy như lần này.
Dựa theo cách nghĩ của Lý Hạo là, dù sao cậu cũng đang nắm giữ địa điểm lẩn trốn của đám buôn ma túy này, đợi đến khi Trác Nhất Sơn hạ lệnh triệu tập đủ người và đủ trang bị vũ khí, trực tiếp đến nghiền nát là được, như vậy có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu họa!

Không thể nào!

Lý Hạo giống như một nàng dâu bị ức hiếp, nửa dựa vào gường, chớp mắt nói:
Anh chỉ để ép ông cụ một phen thôi. Nếu ông thực sự không đồng ý, chắc chắn anh vẫn cứu chú Trác!


Thật?

Vẻ mặt Băng lạnh đi, trong ánh mắt lại hiện lên sát ý sắc nhọn.

Đội đặc chiến của các cô chuyên nghiệp như vậy, trên người hẳn là có chuẩn bị bản đồ của Vân Điền chứ?

Lý Hạo thản nhiên nói.
Lý Hạo cau mày,3 trong lòng thoải mái trở lại.
Khó trách lúc mới gặp cậu lại cảm thấy cô gái này là cao thủ trong cao thủ, quả nhiên có lai lịch lớn.
<9br>Có thể trở thành thành viên của tổ công tác bí mật trong hoàng thành Yến Kinh, khẳng định đều là tinh anh trong tinh anh được tuyển chọn ra tron6g muôn vàn quân sĩ!
Người như vậy, đều phải trải qua máu lửa trui rèn mới đào tạo ra được. Đặc biệt Băng còn là một cô gái, điều này càng t5hêm đáng ngưỡng mộ.

Soạt!

Băng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Hạo, sau đó lần mò trên quần áo một phen, ném cho cậu một tờ báo.
Lý Hạo vô cùng kinh ngạc, cậu thấy bộ quần áo trên người Băng dường như không hề có chỗ nào cất đồ, không biết cô gái này móc tấm bản đồ từ đâu ra.

Tôi cần biết tin tức về địa điểm trùm buôn thuốc phiện ẩn nấp.

Băng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc và tán thưởng của Lý Hạo, vẫn nói chuyện lạnh lẽo như trước:
Nếu quả thật cậu biết, thì mau nói hết cho tôi.

Cô giống hệt như tên gọi của mình, lạnh giá như một khối băng vạn năm.
Lý Hạo mặt mũi nhăn nhó, nhìn Trác Yến Vũ khí thế hùng hổ, cười khổ hỏi.

Em hỏi anh, nếu bọn họ không đồng ý cho anh phát sóng trực tiếp toàn quốc, có phải anh sẽ không cứu bố em đúng không?

Trác Yến Vũ mở to mắt nhìn Lý Hạo lom lom, cơ thể dán lên người cậu.
Nhưng cậu chợt đổi suy nghĩ, Băng nói vậy dường như cũng có lý. Mỗi nghề có một sở trường, cậu là một bác sĩ Trung y, một thương nhân thành công, nhưng lại không phải là một quân nhân được huấn luyện nghiệm chỉnh, rốt cuộc lúc nào nên tác chiến, lúc nào là thời cơ tác chiến tốt nhất, cậu đều không biết.
Nếu hiện giờ người đứng trước mặt cậu là một đội viên đội đặc chiến có trình độ cao nhất, ngay cả sự tồn tại cũng được coi là cơ mật, thì cậu còn phải nhọc lòng làm gì chứ?
Vừa nghĩ đến đó, Lý Hạo liền gật đầu nói:
Tuy tôi không thích thái độ của cô lắm, nhưng cô nói đúng. Chuyện đánh trận là chuyên môn của các cô. Nể cô sắp phải chiến đấu anh dũng vì an ninh của tổ quốc, tôi sẽ không so đo việc cô không biết nói chuyện.

Còn Thiên Dạ là gì chứ?
Là loài cổ xưa nắm giữ huyết mạch của Khổng Tước thời cổ!
Ngoại trừ giác quan thứ sáu sâu xa, những giác quan khác của nó thậm chí còn nhạy cảm hơn cả chí nhân chân nhân đạt đến cảnh giới Động Vi!

Em có việc muốn hỏi anh.

Trác Yến Vũ ôm cánh tay Lý Hạo, vừa nhéo hông Lý Hạo, vừa kéo cậu ra khỏi bệnh viện trong con mắt khác thường của những người xung quanh. Cô kéo cậu thẳng một mạch đến khách sạn họ thuê ở bên cạnh bệnh viện.

Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc em muốn hỏi gì vậy?

Nhưng nghe cậu nói xong, Băng lại khinh thường bĩu môi:
Có thích hợp hay không cũng không cần cậu dạy. Cậu chỉ cần nói nhưng gì mình biết cho tôi là được. Những việc còn lại không phiền cậu tốn sức. Đây là chiến tranh, không tới phiên một bác sĩ như cậu nói cho tôi biết phải làm thế nào.


Ơ...

Sắc mặt Lý Hạo hơi cứng lại, bị lời Băng nói làm cho nghẹn họng, hơi khó chịu.
Trác Yến Vũ liếm môi:
Vậy em nên báo đáp anh cẩn thận mới đúng.



Đó là đương nhiên.


Lý Hạo nuốt nước bọt:
Nói về lý, đại ân đại đức này của anh đổi về thời cổ đại, em phải lấy thân báo đáp ấy chứ.



... Được thôi.


Trác Yến Vũ nhếch miệng cười, đưa tay vén vạt áo dài trắng của Lý Hạo lên.


Em đừng nghịch ngợm, bây giờ cả người anh mềm nhũn rồi, không có sức đi tán gái đâu...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.