Chương 311: Bắt hụt


Không vứt bỏ, không từ bỏ, dù bạn bè có rơi vào bóng tối cũng vẫn tin tưởng, hơn nữa còn tìm người đó trở về.

Thiên Dạ 8đang do dự không biết mình có cần giống như trong anime, cũng cắn răng xông vào đám mây điện đó cứu Lý Hạo ra hay không?
<3br>Sau đó, khi Thiên Dạ đang chần chừ lưỡng lự, đám mây hình nấm to đùng khi nãy bỗng bắt đầu rút nhỏ lại một cách thần kỳ!
Cả người Thiên Dạ, à, không đúng, phải là cả thân chim của nó đều sợ ngây ra!
Hơn nữa nhìn tốc đ5ộ thu nhỏ của đám mây còn cực kỳ nhanh chóng!

Tên nhóc Lý Hạo đang hấp thụ năng lượng sấm sét sao?!

Mây sấm sao lại thu nhỏ?
T6hiên Dạ rất rõ ràng chỉ có một kết quả, đó chính là sức mạnh sấm sét trong đám mây đang bị hấp thu!
Một lực nhẹ từ lôi khí từ cơ thể Lý Hạo tản ra khiến cả người Thiên Dạ không tự chủ rung lên.

Tìm một dòng suối hay cái ao nhỏ gần đây đi, cho ta tắm sơ cái đã.

Thiên Dạ không trả lời mà bay nhanh xuống.

Tủm!

Tiếng động nhỏ vang lên, cơ thể đang rơi xuống của Lý Hạo bỗng ngừng lại, được đôi cánh và mặt lưng rộng rãi của Thiên Dạ phiên bản khổng lồ đón lấy.

Xì!

Lý Hạo mỉm cười nói:
Mọi sự đều có nhân quả. Lúc đầu anh trai vì tinh thần và sức lực đều mỏi mệt, chỉ có thể nhờ mối liên hệ kì bí giữa Kỳ Lân Song Tử Tinh liên thủ thi triển thần kiếm dẫn lôi, lại không ngờ lần thi triển ấy đã lưu lại trong ta một hạt giống lôi mạch, hình, khiến ta có thành tựu như hôm nay.


Tên nhóc ngươi đúng là con gián đánh mãi không chết, đang yên lành tự nhiên đi tìm cái chết, không những không chết mà còn gặp may!


Đi thôi Thiên Dạ, đưa ta đến hang ổ bọn buôn ma túy, với tốc độ của chúng ta chắc chắn nhanh hơn bọn chúng vừa chạy xe vừa tránh đuổi bắt. Bọn chúng dám bắt Tiểu Yến Tử, chúng ta liền tìm đến ông trùm của chúng!

Sau khi lau chùi thân thể sạch sẽ, chân nguyên trong cơ thể bùng lên, nhanh chóng làm bốc hết hơi nước trên chiếc áo dài trắng, cũng làm cho chiếc áo phẳng lại.
Tuy Lý Hạo không bị thương nhưng cả người đều bị sét đánh cháy đen, chiếc áo trắng bên ngoài cũng nhăn nhúm như miếng giẻ rách lâu năm.

Vèo!

Thiên Dạ không nhịn được muốn bay lại gần để xem, thầm lẩm bẩm:
Tên nhóc này không biến thái vậy chứ?

Nhưng dù nó tìm đủ mọi lý do để không tin thì sự thật vẫn bày ra trước mắt, trong đám mây đó ngoài Lý Hạo ra chẳng có ai khác, hơn nữa khi Lý Hạo vừa tiến vào đám mây thì nó liền lui lại, nếu nói mây sét mất đi năng lượng không liên quan gì đến Lý Hạo thì thằng ngu cũng chả tin.
Lý Hạo ngâm toàn thân trong dòng nước suối mát lạnh, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái. Tuy khí hậu Vân Điền lúc nào cũng như mùa xuân nhưng chân nguyên trong cơ thể Lý Hạo hiện tại đều là thuộc tính lôi nên hoàn toàn không thấy lạnh mà chỉ cảm thấy càng sảng khoái hơn.

Sao ngươi nhìn ta hoài vậy?

Đến độ cao an toàn, hai cánh Thiên Dạ run lên, hất Lý Hạo xuống một dòng suối nhỏ trong rừng.

Ha! Thật thoải mái!

Thiên Dạ phản ứng rất nhanh, sắc tím vụt qua. Nếu người có đạo hạnh cao thâm nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cảm khái, quỹ đạo bay của Thiên Dạ có thể nói là hoàn mỹ dọc theo dấu vết của không gian, quỹ đạo như vậy ít tốn sức nhất đồng thời cũng nhanh nhất, vì không khí và lực gió đều không phải là trở ngại khi bay mà ngược lại còn trợ giúp cho nó tăng tốc.

Bịch!

Sau khi ngọn lửa vô danh chuyển hóa thành lôi khí, cảm xúc trong Lý Hạo cũng khôi phục bình tĩnh, suy nghĩ tự nhiên cũng trở nên nhanh nhạy hơn, rất nhanh đã nảy ra một ý.
Thiên Dạ cũng không nói nhiều, hai cánh rung lên, đưa Lý Hạo lần nữa bay lên không trung, bay đến nơi lẩn trốn trong rừng của bọn Cung Phách dựa theo trí nhớ.
Mà Thiên Dạ sau khi có được huyết mạch truyền lại từ Khổng Tước thời cổ, tốc độ của nó cũng đã sớm vượt qua chim trấm thuần chủng nhất, dần tiến hóa đến các loài chim thần đứng đầu.
Dù gì như Thiên Dạ thế này cũng là loài độc nhất vô nhị ngàn đời này, thân mang huyết mạch chim trấm, lại sở hữu huyết mạch Khổng Tước thời cổ, cộng thêm huyết mạch long tộc từ Thao Xà, chẳng ai biết được tiềm lực của nó lớn tới mức nào, cũng chẳng biết được trong tương lai nó có thể vươn tới thâm chí vượt qua các loài chim thần hàng đầu không!
Thiên Dạ không chớp mắt nhìn Lý Hạo nói:
Ngoại trừ thiên tài có lôi mạch bẩm sinh như anh trai Lý Gia Kỳ của ngươi, trước giờ quả thật ta chưa thấy ai có thể sống sót sau khi bị sét đánh!


Việc ta có thể bình yên vô sự thật ra cũng liên quan đến lần liên thủ thi triển thần kiếm dẫn lôi trước đây với anh trai.

Thiên Dạ tức giận liếc Lý Hạo:
Chuyện này mà truyền đến giới tu đạo, e rằng những người trẻ đều tức đến hộc máu, ganh ghét đến mức đạo tâm bất ổn mất!

Người so với người càng tức chết người chính là cái lý này.
Nghe thấy tiếng kêu cứu mạnh mẽ của Lý Hạo, Thiên Dạ liền biết tên nhóc này chẳng bị sao cả, chỉ là lôi điện không lấy mạng nó nhưng nếu mình không cứu, có thể nó sẽ chết tươi vì rơi xuống từ độ cao vạn dặm mất!

Vù!

Lý Hạo gột sạch tro xám trên người, thấy Thiên Dạ đang ngồi xổm một bên nhìn mình trừng trừng, cậu thắc mắc:
Trên người ta có chỗ nào lạ sao?


Cả người ngươi có gì đó không đúng lắm…

Tốc độ bay hết tốc lực của Thiên Dạ vô cùng đáng sợ. Trước kia từng nói, trong thời viễn cổ hồng hoang, thủy tộc do long tộc dẫn đầu, thú trên bờ lấy kỳ lân làm vua, chỉ có loài chim trên trời, trăm loài tranh đua, phượng hoàng, thần loan, côn bằng, khổng tước thời cổ, tất phương, chim sùng minh, kim ô, vân hạc, v.v... mỗi loài đều có điểm lợi hại riêng, không phân được cao thấp.
Nhưng hễ là những loài chim thần có tư cách tranh đấu làm vua trăm loài đều có chung một đặc điểm, chính là khả năng khống chế gió và tốc độ bay cực nhanh!
Sau đó, khi Thiên Dạ trợn mắt há mồm ra nhìn, đám mây đã hoàn toàn tiêu biến, hóa thành một đám mây bình thường, sau đó một tiếng la thất thanh cứ vậy xé rách chân trời…

Thiên Dạ, cứu mạng!

Thiên Dạ bay nhanh như chớp qua nghìn trùng non nước, đến nơi nó theo dõi bọn người Cung Phách lúc trước.


Quả nhiên đã đi rồi…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.