Chương 312: Đội trưởng đội hành động đặc biệt



Khó lắm.


Thiên Dạ lắc đầu nói:
Dù gì ta cũng không phải linh khuyển, dù có thể lần theo mùi, nhưng rừng rậm Vân Điền lớn vậy, 8nếu không có nơi tàng trữ ma túy quy mô lớn như lần trước, chỉ cần bọn chúng chia ra rút lui theo nhiều hướng, ta cũng chẳng cách nào lầ3n theo mùi nhạt như vậy.



Biết rồi, chúng ta trở về trước thôi.


Vết thương ở tim sau khi dùng mấy miếng dán của cậu thì về cơ bản đã không có gì đáng ngại, thậm chí cả vết thương cũng đã kết vảy khép miệng, thuốc này đúng là thần kỳ, chúng tôi thật sự phục rồi.

Trương Minh Vũ trước tiên nhìn Lý Hạo với vẻ thán phục rồi mới nói:
Nhưng vết bỏng trên người cục trưởng Trác cũng là vấn đề lớn. Bây giờ chúng tôi đã tiêm thuốc kháng sinh vào tĩnh mạch, nhưng với diện tích bỏng lớn như vậy,thì đến cả phẫu thuật cấy da cũng không cách nào thực hiện.


Hai anh cứ nghĩ cách khống chế lửa độc trong cơ thể của chú Trác trước, sau đó với vấn đề da bỏng, tôi sẽ lập tức cho người đến Minh Châu mang số lượng lớn Ngưng Chân Lộ đến đây, hoàn toàn có thể tái sinh phần da cả người chú ấy, các anh không cần lo lắng.

Suốt đường đi, bây giờ tất cả bác sĩ hay y tá của bệnh viện Xuân Thành 1 đều nhiệt tình gật đầu chào Lý Hạo.
Thứ nhất là vì kính phục y thuật thần kỳ của Lý Hạo, thứ hai là vì sau khi Lý Hạo hoàn thành cuộc phẫu thuật có thể nói là kỳ tích đó, không chỉ làm Lý Hạo nổi tiếng, không chỉ Trung y được vang danh mà còn mang danh tiếng đến cho Bệnh viện Xuân Thành 1 của họ.
Bây giờ mà đi ra ngoài, chỉ cần nhắc đến bác sĩ hay y tá của Bệnh viện Xuân Thành 1, những người xung quanh đều nhiệt tình nói:
Ồ! chính là cái bệnh viện đã cứu sống người từ cõi chết đó nha! Chúng tôi ai cũng biết! Anh chị làm việc ở đó đúng là giỏi thật!

Lý Hạo nói nhanh cho xong rồi đẩy cửa bước vào phòng bệnh vô khuẩn. Nhìn Trác Nhất Sơn đã có trạng thái tinh thần đã tốt hơn thấy rõ, cậu trầm giọng nói:
Chú Trác, cháu xin chú cấp quyền cho cháu, chỉ tạm thời thôi, có được không ạ?


Đã xảy ra chuyện gì?

Trác Nhất Sơn thấy Lý Hạo bước vào, ánh mắt vốn đầy vui vẻ, nhưng khi nghe thấy lời Lý Hạo, sắc mặt ông lại trầm xuống.

Chú Trác, xin chú hãy tin cháu một lần!

Lý Hạo lại lên tiếng, lời nói trịnh trọng chân tình.

Cháu cảm thấy bên cảnh sát nắm chắc mấy phần khả năng cứu Yến Nhi trở về?

Họ vừa bay đi không bao lâu, chốc lát sau, từ trong rừng truyền đến tiếng động xào xạc rất nhỏ, người không biết hẳn sẽ cho là động vật nhỏ chạy ngang qua, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Một đôi mắt to linh động không cảm xúc xuyên qua kẽ hở trong rừng rậm, nhìn chằm chặp vào đống đổ nát bị tàn phá đến mấy phút, sau khi đã xác định không có mai phục, một bóng dáng khỏe mạnh mới nhảy ra từ trong rừng.

Nói thì chắc như đinh đóng cột, kết quả chẳng qua cũng chỉ là một đống tàn tích phế thải.


Tôi biết rồi, tôi không làm khó anh.

Tuy Lý Hạo không vui nhưng cũng biết đại đội trưởng Cố Trường Khanh này cũng chỉ làm theo quy định thôi. Dù gì anh ta cũng không quen biết Lý Hạo, chắc chắn không dám tự tiện bật đèn xanh, nhỡ xảy ra chuyện gì, cấp trên mà có trách phạt, thì hôm nay anh ta là đại đội trưởng, ngày mai có thể bị giáng chức thành cảnh sát quèn, thậm chí bị buộc tháo bỏ cảnh phục đuổi ra khỏi ngành cũng không chừng.
Sau khi rời khỏi đội cảnh sát hình sự, Lý Hạo không phí thời gian mà đi thẳng đến bệnh viện Xuân Thành 1.
Ông biết Lý Hạo không phải là một thanh niên tham quyền lực, mà giờ cậu lại mở miệng hỏi mượn ông một chút quyền lực, vậy chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Tiểu Yến Tử… bị bọn buôn ma túy bắt đi rồi.

Hai tay Lý Hạo nắm chặt, nói:
Xin chú đặc biệt phê chuẩn cho cháu quyền hoạt động trong đội cảnh sát, chú yên tâm, cháu đảm bảo với chú, nhất định sẽ cứu Tiểu Yến Tử nguyên vẹn trở về!


Cái gì?!

Nghe thấy lời Lý Hạo, tâm trạng Trác Nhất Sơn phút chốc trở nên kích động.
Con gái bảo bối của mình lọt vào tay bọn mất nhân tính đó, sao ông có thể không sốt ruột?

Việc này không hợp quy định.

Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Xuân Thành, Cố Trường Khanh từ đằng sau bước đến, lắc đầu nói:
Lý Hạo, tôi biết cậu rất sốt ruột. Con gái của Cục trưởng Trác bị bắt, chúng tôi cũng rất nóng lòng. Nhưng cậu chỉ là dân thường, không phải người trong hệ thống cảnh sát, càng không phải người trong hệ thống công an Xuân Thành chúng tôi, nên dù hai tên tội phạm này do cậu đánh gục thì cậu cũng không có quyền thẩm vấn chúng, tôi cũng không thể cho cậu cái quyền đó.

Đây chính là thể chế, rất nhiều quy định đều là quy định chết, nếu không, để lộ ra sơ hở có thể lợi dụng thì hệ thống sẽ bị khống chế, nửa bước khó đi.
Băng đứng giữa đống đổ nát, lạnh lùng đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ngoại trừ chất thải từ việc chế tạo ma túy và rác sinh hoạt ra, cả doanh trại đều bị thu dọn, hay nói đúng hơn là bị hủy diệt sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào.
Bọn buôn thuốc phiện có thể sống đến bây giờ, về trinh sát và phản trinh sát, trên cơ bản đều lành nghề, rất ít phạm sai lầm.

Quả nhiên cũng chỉ là một bác sĩ, làm uổng công mình đi một chuyến, đúng là phí thời gian.

Lý Hạo gật đầu, biết Thiên Dạ đã cố gắng hết sức. Cậu 9cảm nhận qua cảnh giới Động Vi cũng chẳng lần ra manh mối nào.
Nhưng vẫn may là đám người đó bắt cóc Tiểu Yến Tử đi nhưng vẫn để6 lại hai con tin một lớn một nhỏ, khi trở về cũng không phải là không có cách.
Thiên Dạ mang Lý Hạo bay lên không trung, lần nữa5 bay về Xuân Thành.
Một kẻ làm quan cả họ được nhờ, tất cả mọi người đều được tiếng thơm lây. Họ đều thích cảm giác này, đương nhiên cũng cảm kích người đã mang đến điều đó.
Nhưng bây giờ Lý Hạo không có tâm trạng chào hỏi bắt chuyện với họ, cậu vội vã vào thang máy đi thẳng đến phòng bệnh của Trác Nhất Sơn.

Lý Hạo, cậu đến rồi?

Trương Minh Vũ là Ngô Vũ Tuyền vẫn luôn túc trực trong bệnh viện phụ trách theo dõi quá trình hồi phục của Trương Nhất Sơn. Vết thương khó chữa nhất ở trái tim đã được Lý Hạo chữa khỏi nhưng vẫn còn những vết bỏng do lửa độc để lại, cùng với những vết bỏng lớn trên toàn thân, đây cũng là những vấn đề khó giải quyết.

Tình hình hồi phục của chú Trác thế nào rồi?

Lý Hạo nhìn Trác Nhất Sơn thương tích nặng nề trong phòng bệnh rồi hỏi.
Băng hừ lạnh, sau đó dứt khoát quay người rời khỏi chỗ này.
Xuân Thành, tổng bộ công an.

Sao rồi? Có tin gì chưa?

Đối phương đã dám trắng trợn rêu rao khắp Xuân Thành, vậy chứng tỏ chắc chắn bọn chúng đã có kế hoạch, chưa biết có gây ra thiệt hại quy mô lớn như lần trước hay không, nhưng ít nhất vẫn nắm chắc khả năng trốn thoát.

Kẻ tội phạm bị bắt thì sao?

Lý Hạo lại hỏi:
Để tôi vào thẩm vấn họ đi, nói không chừng có thể dò ra manh mối gì?

Lý Hạo bước vào trong hỏi người của bộ phận kỹ thuật.
Anh cảnh sát ở bộ phận kỹ thuật cũng biết Lý Hạo là đương sự có quan hệ mật thiết đến sự việc này nên không giấu giếm mà chán nản lắc đầu nói:
Máy quay giám sát sau khi rời khỏi trung tâm thành phố thì mất dấu, tình trạng giao thông lại phức tạp, hoàn toàn không thể dựng trạm chặn đường tạm thời, nếu không tất cả người dân trong những xe bị chặn lại đều có thể bị tội phạm cùng đường bắt làm con tin.

Lý Hạo im lặng không nói gì, kết quả này cũng nằm trong dự liệu của cậu.
Trác Nhất Sơn nhìn Lý Hạo hỏi.


Nhiều nhất là ba phần.


Lý Hạo trầm ngâm chốc lát rồi trả lời.

Thật ra nói ba phần là nhiều rồi, đến bây giờ cảnh sát còn chưa tìm ra chiếc xe của bọn chúng, cũng chưa moi được tin tức hữu dụng nào. Hiện tại càng kéo dài thời gian, hy vọng giải cứu Tiểu Yến Tử càng nhỏ.


Vậy chú giao cho cháu thì nắm chắc mấy phần?


Trác Nhất Sơn lại hỏi.


Mười phần!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.