Chương 314: Ba châm!


''Thật hay giả vậy? Nhóc Lý Hạo này giỏi hơi bị quá rồi đúng không? Lúc trước chúng ta đã dùng biết bao thủ đoạn mà miệng cô ta vẫ8n kín bưng như có chết cũng không cạy ra nổi vậy, nhiều lắm chỉ có mấy tiếng rên rỉ là hết nấc. Sao giờ Lý Hạo mới tiện tay châm 3đại một cái đã không chịu nổi rồi?''

Viên cảnh sát già dặn từng khuyên Lý Hạo tránh xa chuyện này trước đó kinh ngạc chậc9 lưỡi, vẻ không dám tin ngập trên khuôn mặt.
Cô ta kinh hoảng lắc đầu nguầy nguậy, cơ thể co sát vào lưng ghế, thốt lên: ''Tôi nói hết rồi mà, anh tha cho tôi đi. Tôi không muốn, không cần thật mà, xin anh, xin anh tha cho tôi đi.''
''Lúc cô giết những người vô tội kia, lúc cô ép họ bị nghiện để bán ma túy cho mình, có từng nghĩ tới chuyện dừng tay chưa?''
Nhìn Lý Hạo, người phụ nữ kinh hãi lắc mạnh đầu, nhưng hai tay cô ta đã bị còng ngược ra sau ghế, căn bản không thể giãy ra được.
''A!''
Miệng bị Lý Hạo bóp chặt, cô ta đau đớn run rẩy toàn thân, khó nhọc mở miệng rặn ra một câu.
''Tôi biết, người do đám buôn lậu các người tự đào tạo ra đều đã được huấn luyện giữ bí mật vô cùng nghiêm khắc, năng lực chịu đựng cũng hơn hẳn người thường, thậm chí không hề kém hơn lính đặc chủng.''
Cơ thể cô ta giờ không khác gì con giun bị lửa cháy thiêu đốt, sau một hồi vặn vẹo điên cuồng rồi cũng sụp đổ, vừa cười vừa thốt lên một địa danh.
''Cô cứ nghĩ lại cho cẩn thận đi.''
Cơ thể cô ta không ngừng vặn vẹo trên ghế, trong miệng không nhịn được phát ra những tràng cười đau khổ, sắc mặt đỏ bừng.
''Ở Thạch Lâm, ở ngay khu Thạch Lâm.''
Lý Hạo lập tức bóp chặt miệng cô ta, đề phòng cô ta sẽ tự cắn nát lưỡi mình vì cơn đau tột độ, lạnh giọng nói: ''Cho cô một cơ hội, mau khai ra các người định mang Tiểu Yến Tử đi đâu.''
''Tôi... Tôi không biết.''
''Tôi thì sợ Lý Hạo dùng hình không cẩn thận để lại thương tích gì trên ngườ6i cô ta thôi. Lỡ đâu đến lúc đó cô ta tìm luật sư đến tố cáo thì không chỉ Lý Hạo khó xử mà đến đội phòng chống ma túy chúng ta, 5thậm chí cả cục trưởng Trác, người đã bổ nhiệm Lý Hạo cũng phải gặp phiền toái.''
Một đội viên khác tên Tiểu Lý cũng để lộ vẻ mặt lo lắng.
Người phụ nữ do dự một chút, rồi nức nở xin xỏ: ''Tôi thực sự chỉ biết những chỗ này thôi!''
''Được rồi.''
Lý Hạo gật đầu, vươn tay rút cây châm bạc trên người cô ta ra, hờ hững tiếp: ''Tạm tin cô trước vậy.''
Nói xong, cậu gảy nhẹ cây châm bạc trong tay, miệng vẫn tiếp: ''Thời cổ, châm phạt được chia thành ba châm, một là đau, hai là ngứa, còn châm thứ ba, cũng là thức châm kì diệu nhất, mất hồn nhất, gọi là dục.''
''Mới vậy đã không chịu nổi rồi à?''
Nhìn người phụ nữ rên la thảm thiết trước mặt mình, nét mặt Lý Hạo vẫn không chút gợn sóng, lạnh giọng bảo: ''Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu thôi, cô còn phải chuẩn bị tâm lý nhiều.''
Rồi vừa nhìn cô ta, khóe miệng Lý Hạo vừa nhếch lên một ý cười lạnh lẽo, nói: ''Nếu cô đã nói hết những gì mình biết, vậy coi như là phần thưởng, tôi nhất định sẽ khiến cô được cảm nhận trọn vẹn cảm giác mất hồn này.''
''Đừng, đừng mà!''
''Giờ có cần vào ngăn cậu ta lại không?''
Lưu Hồng Đào cũng trầm ngâm im lặng, chỉ là đột nhiên nghĩ đến lời Lý Hạo vừa nói, rằng phương pháp châm phạt sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì trên người chịu hình, bèn nâng tay bảo: ''Tạm thời cứ kệ đi, để cậu ta thoải mái phát huy đã. Dù sao Lý Hạo cũng là đội trưởng đặc biệt, có tiếng nói ngang bằng với tôi, chúng ta cũng không tiện can thiệp.''
Đến khi đếm xong, tay phải Lý Hạo chợt lóe lên, cây châm bạc đã lần nữa dùng một tốc độ nhanh hơn, ác hơn vừa nãy để cắm phập vào một huyệt vị khác trên người cô ta.
''A! A! Cứu tôi!''
Một cây ngân châm, khi ở trong tay Lý Hạo đã được đôi tay khéo léo của cậu biến thành vô vàn hình dạng. Cậu nhìn người phụ nữ đã đau đến túa cả mồ hôi hột này, chầm chậm đếm số: ''Ba, hai, một!''
Thời gian ba giây, nói là cho cô nghỉ ngơi nhưng thực chất chỉ là để khiến cô ta bị giày vò thêm thôi. Bởi vì đôi lúc, cơn đau không ngừng nghỉ sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác tê dại để phản kháng. Còn nếu như đau đớn cứ từng hồi, dừng một chút lại tiếp tục, vừa mới được nghỉ một lúc đã lập tức phải đón nhận một cơn đau khác, đau khổ liên tục không ngừng như thế mới là thứ đày đọa người ta nhất.
Nét mặt Lý Hạo rất lạnh lùng, cảm giác như chỉ đang nói về một chuyện bình thường chẳng đáng để tâm.
''Vụt!''
Song song với hành động rút châm của Lý Hạo, cuối cùng tiếng rên của cô ta cũng dần lắng xuống, miệng thở hắt ra từng hơi nặng nề.
''Cho cô ba giây để thư giãn.''
Mặt mày Lý Hạo lạnh tanh, cây ngân châm trong tay chuẩn xác tìm được huyệt hội âm của cô ta, nhẹ nhàng cắm châm vào.
''Những người đó, chắc chắn cũng từng cầu xin, từng khóc lóc, thậm chí từng dập đầu để xin cô tha cho họ rồi nhỉ?

Trông cô ta giờ đã như món đồ chơi hết pin. Ngay lúc Lý Hạo vừa rút châm ra khỏi cơ thể mình, cô ta liền thoát lực đổ rạp xuống ghế, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mỗi một tiếng rên phát ra đều như đã phải dùng hết tất cả sức lực toàn thân thể.
''Cô đã giỏi chịu đau như thế, vậy tiếp theo chúng ta đổi sang ngứa nhé.''
Cây ngân châm trong tay biến thành một vệt sáng bạc, lần nữa áp sát người phụ nữ.
''Đừng... Không, đừng!''
Lý Hạo nhìn cô ta chăm chú, tựa như đã liệu trước được rằng dù đau đớn đến mức này thì cô ta vẫn sẽ kín miệng không chịu khai, thế là lại lần nữa rút cây châm ra.
''A... Hự...

Lý Hạo vẫn không hề thu tay.''
''Còn ở xã Ninh, ở xã Ninh nữa!''
Ba giây. Ba số.
Mỗi một số đếm thốt ra từ miệng Lý Hạo, khuôn mặt người phụ nữ lại run lên một lần.
Cây châm vừa đâm xuống, phản ứng của người phụ nữ đã mãnh liệt hơn hẳn vừa rồi, la hét như thể nội tạng toàn thân vừa bị xé toạc, cơ thể trên ghế bị tra tấn đến run rẩy như cái sàng điện, dồn hết sức rướn cổ lên nhìn Lý Hạo trừng trừng, cuồng loạn hét lớn: ''Ma quỷ, mày là ma quỷ!''
''Bộp!''
Sắc mặt Lý Hạo không chút biến đổi, vẫn khoanh tay hờ hững tiếp.
''Ở Thạch Lâm. Tôi không lừa anh, đúng là ở Thạch Lâm thật mà.''
Người phụ nữ co giật kịch liệt, run giọng cầu xin Lý Hạo: ''Tôi không dám nói dối thật mà. Xin anh, xin anh đấy!''
''Nghĩ tiếp đi.''
Nghe Lưu Hồng Đào nói vậy, mấy viên cảnh sát trong đội đều không nói gì nữa.
Tuy không rõ hậu quả sẽ thế nào nhưng dù sao chiêu ra oai đầu tiên của Lý Hạo cũng rất không tầm thường, chỉ bằng một châm đã làm được chuyện lúc trước họ không làm được.
Dứt lời, cậu chậm rãi rút cây châm đã cắm ngập vào cơ thể cô ta ra.
''A...''
Lý Hạo khoanh tay nhìn cô ta, tiếp tục lạnh giọng hỏi: ''Giờ thì, đã biết cứ điểm của các người ở đâu rồi chứ?''
''Cứu tôi với, nhột quá, tôi không chịu được nữa rồi! A!''
Châm này đâm xuống, cơ thể người phụ nữ lại run lên, sau đó tựa như đã bị kích thích tới tận hệ thần kinh, miệng không còn la hét nữa nhưng lại phát ra một tràng cười quỷ dị vô cùng.
''Ha ha ha, a! Ha ha ha ha, không được rồi, nhột quá, a! Nhột quá!''

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.