Chương 315: Cuộc gọi video thị uy
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1617 chữ
- 2022-02-04 05:06:49
Ba châm!
Bọn Lưu Hồng Đào cùng đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu là mình, rất có khả năng đến châm đau đầu tiên cũng không 8chịu nổi...
''Được, vậy tôi dẫn người tới trấn Thạch Lâm và xã Ninh trước, xem xem có thu hoạch được gì không.''
Thấy Lý Hạo đã tính toán trước mọi việc, sự khâm phục của Lưu Hồng Đào với chàng trai này lại càng sâu hơn.
Cả đám Lưu Hồng Đào cùng ngẩn ra, hỏi: ''Đợi tin gì?''
''Tin về vị trí chính xác của Tiểu Yến Tử và Cung Phách.''
Lý Hạo lắc đầu tiếp lời: ''Nhưng băng nhóm ma túy này còn xảo quyệt hơn chúng ta nghĩ nhiều. Người của chúng bị chúng ta bắt được, chắc chắn bọn chúng sẽ thay đổi kế hoạch, di dời căn cứ. Cho người tới hai chỗ này chỉ là để bắt mấy tên sót lại chưa kịp di dời thôi.''
''Ờ...''
Tấn công một lần không thành, lần sau chắc chắn Lý Hạo và cảnh sát Xuân Thành đã có chuẩn bị. Vậy nên hắn chỉ còn cách dụ Lý Hạo chủ động ra ngoài. Mà muốn dụ Lý Hạo ra ngoài thì, đương nhiên Trác Yến Vũ đang trong tay hắn sẽ là mồi nhử tốt nhất.
Chính vì như thế nên Lý Hạo mới kết luận được rằng, tạm thời Tiểu Yến Tử vẫn được an toàn.
Tiểu Vương nghi hoặc không hiểu.
''Dạng người như hắn ta, là người sẽ không cho phép mình thất bại.''
''Trông mày còn bình tĩnh hơn tao tưởng, cũng kiên nhẫn hơn tưởng tượng của tao phết đấy!''
Cung Phách nhìn gương mặt trầm nặng của Lý Hạo, trên mặt có vẻ hơi giận dữ. Hình ảnh bỗng thay đổi. Hắn ta cúi thấp xuống, tiến gần tới chỗ Tiểu Yến Tử đang bị trói chặt trên ghế, nhếch miệng tiếp: ''Ranh con, xem ra mày cũng không quan tâm tới con bé này lắm nhỉ!''
''Có tin gì về thiên kim nhà cục trưởng Trác chưa?''
Vẻ hớn hở trên mặt Lưu Hồng Đào chậm rãi phai đi, hỏi.
''Bíp.''
Lưu Hồng Đào vừa đi, điện thoại Lý Hạo đã đột nhiên rung lên, là cuộc gọi video từ số máy của Tiểu Yến Tử.
Lý Hạo đối diện Lưu Hồng Đào, lạnh nhạt nói.
''Được!''
Trong đội phòng chống ma túy, Tiểu Vương không nhịn được thốt lên: ''Chẳng lẽ cậu cảm thấy trong tình trạng này mà cô ta vẫn còn nói dối?''
''Không, lời cô ta nói hẳn đã là toàn bộ những gì cô ta biết thật.''
''Vẫn chưa có.''
Lý Hạo lắc đầu.
Lý Hạo gật đầu, đi đến bộ phận kĩ thuật, lặng lẽ ngồi chờ.
Cậu biết, nhất định Cung Phách có biện pháp liên lạc với cục cảnh sát. Vậy nên, bây giờ, việc cậu cần làm chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.
Lý Hạo trầm giọng đáp.
''Hả?''
Lý Hạo từng xem hình của Cung Phách trong đội phòng chống ma túy. Tuy đó chỉ là một tấm hình chụp nghiêng từ khoảng cách rất xa, nhưng Lý Hạo vẫn chỉ liếc một cái đã nhận ngay ra hắn.
Gã đàn ông trên màn hình, chính là thủ lĩnh băng đảng ma túy họ vây bắt lần này - Cung Phách!
''Ranh con, mày cũng không vừa đâu.''
Cung Phách nâng tay dí súng vào đầu Trác Yến Vũ, nói bằng giọng giận dữ: ''Con ả của mày đang trong tay tao, mày có tư cách gì mà dám vờ vịt trước mặt bố mày?!''
Lý Hạo nói tiếp: ''Mà giờ hắn lại đã thất bại hai lần liên tiếp trong tay tôi, mục tiêu hắn hận nhất là tôi, bắt Tiểu Yến Tử đi chẳng qua cũng chỉ để ép tôi lộ diện. Vậy nên, chắn chắn hắn sẽ gửi tin tới để khiêu khích. Chúng ta cứ việc chờ là được.''
Nghe phân tích của Lý Hạo, cả bọn Lưu Hồng Đào cùng bừng tỉnh ngộ, ai nấy đều gật đầu đồng ý cao độ.
Lý Hạo cười lạnh đáp: ''Nhìn từ vụ đánh bom khủng bố lần trước, rồi đến việc phái người đột nhập vào phòng khách sạn của tôi để hành hung, tên Cung Phách này nhất định là một tên tự mãn cao ngạo, coi thường pháp luật. Hoa Hạ khiến các băng đảng ma túy đều phải sợ hãi ba phần, nhưng hắn ta thì biết rõ trong núi có hổ mà vẫn cố xông vào.''
''Hắn ta đúng là người như thế thật, nhưng vậy thì có sao đâu?''
Lưu Hồng Đào dẫn đội ra ngoài đã trở về, áp giải về tầm hai mươi người, người nào người nấy đều mặt mũi dữ tợn, môi thâm răng vàng, toàn thân tỏa ra mùi cướp nồng nặc.
Rất rõ ràng, đây đều là bọn buôn ma túy nghiện thuốc, bọn đồ tể đã vấy máu của không chỉ một mạng người vô tội.
''Lý Hạo, lần này may mà có cậu.''
Mặt Lưu Hồng Đào đỏ bừng vì hưng phấn, đi tới đập mấy cái bồm bộp lên vai Lý Hạo, nói: ''Tôi bảo Tiểu Vương dẫn đội đến trấn Thạch Lâm, lục soát một hồi chỉ bắt được vài tên tôm tép, hệt như cậu nói vậy. Bọn chúng đã bỏ đi từ trước rồi. Nhưng tôi dẫn đội đi xã Ninh thì lại gom được mẻ lớn, không chỉ phá được một tụ điểm sản xuất mà còn bắt được mười mấy tên chuyên điều chế ma túy này, đây là một thắng lợi không nhỏ đâu.''
Màn hình video được kết nối, một gã để râu quai nón, gương mặt tục tằng xuất hiện trên màn hình, nhếch miệng cười với Lý Hạo.
''Cung Phách?''
Quét mắt qua người phụ nữ đang không ngừng vặn vẹo, rên rỉ, khó nén dục vọng cữaát hạ thân vào ghế trong 3phòng. Giờ phút này, ánh mắt cô ta đã tan rã, nước miếng nhiễu xuống cằm, hoàn toàn là dáng vẻ một dâm nữ đang bị dục vọng kh9ống chế thần trí, nào còn có vẻ ung dung tự tại khi bị thẩm vấn trước đó?
''Trấn Thạch Lâm và xã Ninh, phái người đến6 điều tra hai nơi này xem.''
Lưu Hồng Đào vô t5hức gật đầu, đột nhiên hỏi lại: ''Chúng ta có cần dẫn hai đội riêng, sau đó chia ra đi hai nơi này, một lưới bắt hết không?''
Anh ta nói ra lời như thế tức là đã thực lòng thừa nhận năng lực của Lý Hạo, cảm thấy cậu đủ tư cách trở thành đội trưởng đặc biệt ngang vai ngang vế với mình.
''Nếu mày dám nố súng, vậy nửa đời sau của tao sẽ chỉ để làm một việc. Mày có đàn em, tao sẽ giết sạch đàn em của mày. Mày có phụ nữ, tao sẽ giết sạch phụ nữ của mày. Mày có con gái, tao sẽ giết sạch con gái của mày. Chân trời góc bể, mày ở đâu tao theo đến đó, như âm hồn quấn thân, đến khi mày không chịu nổi tự sát hoặc chết già mới thôi.''
Ánh mắt Lý Hạo thoắt chốc chuyển lạnh. Những lời nói đầy hàn ý, tàn nhẫn ác độc cùng cực ấy, khi thoát ra từ miệng cậu lại có vẻ thờ ơ thản nhiên không có gì khác thường.
''Ừm.''
Lý Hạo gật đầu, không có vẻ gì là quá kinh ngạc. Tất cả những điều này cậu đều đã dự tính được sẵn.
''Haizz...''
Lưu Hồng Đào lại vỗ vai Lý Hạo thêm mất cái nữa rồi thở dài không nói, xoay người áp giải mấy tên tội phạm nguy hiểm mới bắt được kia đi.
Nhưng Lý Hạo lại lắc đầu: ''Tôi không đi được, còn phải ở lại đây đợi tin tức nữa.''
''Đợi tin?''
''Người mày muốn tìm là tao, làm tổn thương đến cô ấy thì không còn con tin nữa đâu. Nếu mày thật sự làm ra việc ngu xuẩn gì, vậy tao chỉ có thể nói là mình đã đánh giá mày cao quá thôi.''
Lý Hạo không gấp không hoảng. Tuy trong lòng rất rất lo lắng cho an nguy của Tiểu Yến Tử nhưng cậu vẫn không mảy may biểu hiện ra dù chỉ một chút.
Cả đội Lưu Hồng Đào đều thấy lời Lý Hạo nói rất có lý, nhưng nghĩ một hồi vẫn hỏi tiếp: ''Vậy cậu định đợi tin tức gì? Chẳng lẽ cậu còn xếp được tai mắt nào khác vào băng nhóm của Cung Phách.''
''Không phải tai mắt, là chính Cung Phách.''
Trong lòng Lý Hạo thoáng động, bấm nút nhận máy.
''Hey, chào nhóc.''
So đấu kiên nhẫn, đôi khi cũng là một cuộc đọ sức không tiếng, vô hình. Bên nào không giữ được bình tĩnh trước là đã thua đối thủ về mặt khí thế.
Một ngày đã trôi qua. Lý Hạo vẫn chưa chợp mắt, chỉ yên lặng ngồi trong phòng kĩ thuật như thế, điều khí chờ đợi.
Cung Phách vốn tưởng Trác Nhất Sơn chắc chắn phải chết, nhưng giờ ông ấy đã được Lý Hạo cứu sống. Đây là lần đầu hắn ta thua trong tay Lý Hạo. Lần thứ hai, Cung Phách phái người tới hòng bắt Lý Hạo đi, nhưng không chỉ không bắt được Lý Hạo mà còn bị bên họ bắt ngược lại hai người. Tuy Cung Phách đã bắt được Tiểu Yến Tử nhưng dù sao đó cũng không phải mục đích ban đầu của hắn, vậy nên vẫn không được coi là thắng Lý Hạo một lần.
Thua hai lần liên tiếp bởi cùng một người, với tính cách của Cung Phách, chắc chắn phải băm vằm giết hại Lý Hạo bằng phương thức tàn nhẫn nhất mới đủ để giải mối hận trong lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.