Chương 316: Đối thủ mạnh nhất


Giọng Lý Hạo đã lạnh như huyền bằng vạn năm: ''Hơn nữa còn là những ả đã từng sinh con cho mày. Tao sẽ giết bọn nó ngay trước mặt co8n mày, không tin thì cứ việc thử xem.''

Khổng nói thành nhân, Mạnh nói giữ nghĩa.(1)
Tên đàn em tuân lệnh, xoay người định đi nhưng rồi như đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại quay đầu hỏi thêm: ''Đại ca, trong thôn này vẫn còn vài tên không chịu phục, có cần nữa không ạ?''
''Làm thế nào để khiến chúng ngoan ngoãn còn cần tao phải nói hả?''
Nói xong, dường như sợ phải nói thêm một câu với Lý Hạo, Cung Phách lập tức vươn tay đập một phát khiến cái điện thoại nát bấy.
''Sẹt sẹt...''
Lý Hạo ngắt lời Cung Phách, vào thẳng chủ đề.
''Mày!''
Rất nhiều những tên bắt cóc, sau khi mục tiêu ngoan ngoãn hành động theo chỉ thị của mình thì lại thẳng tay sát hại con tin, đến khi người nhà con tin đưa tiền đến thì đã chẳng còn gì. Tiền đã mất, người thân lại không tìm về được.
Nhưng giờ Lý Hạo nói vậy, hiển nhiên đã hình thành một loại ràng buộc, kiềm chế giữa đôi bên.
(1) Trích bài Tuyệt mệnh thi c3ủa Văn Thiên Tường. Khổng, Mạnh ở đây chỉ Khổng Tử, Mạnh Tử.
Tự có, sát thân thành nhân, xả sinh vì nghĩa.(1)
Nhưng lấy trí tuệ của Lý Hạo, sao có thể để cho Cung Phách hoàn toàn nắm quyền chủ đạo trong chuyện này?
Cậu lập tức nói: ''Tao có thể đi một mình, cũng có thể làm theo mọi hiệu lệnh của mày. Nhưng muốn tao làm gì, mỗi một mệnh lệnh đều phải cho Tiểu Yến Tử chính miệng nói ra. Bằng không tao sẽ cho là cô ấy đã bị ngộ hại, mày cứ chờ bị trả thù đi.''
''Nó đã cố lập ra một điều khoản để ràng buộc chúng ta thì không có lý do gì lại vi phạm trước.''
Cung Phách vê cằm rồi duỗi tay chấm một ít bột trắng có độ tinh khiết cao trên cái bàn ngọc cạnh đó, đưa lên khoang mũi hít vào một hơi.
Tên đàn em cười ngượng ngùng, nói với Cung Phách: ''Mấy hôm nay mấy anh em vẫn luôn chạy đông chạy tây, nhiều đứa cũng nín nhịn lâu lắm rồi.''
''Tự xem mà phân chia đi! Đừng có tranh giành tới đánh nhau là được.''
(1) N9guyên là Sát thân thành nhân, xả sinh thủ nghĩa, ý chỉ hi sinh bản thân vì đạo nghĩa.
Thánh đạo, trừ từ bi thương người ra 6cũng có máu tanh sát phạt. Đối với người thân bạn bè, với chúng sinh khắp thiên hạ, Lý Hạo đều có thể hành y cứu giúp, đại từ đại b5i. Nhưng đối với Cung Phách, với thứ ung nhọt như vậy, cậu chỉ ngại giết không đủ ác, giết không đủ nhiều.
Bố mới là giặc cướp bắt người đấy biết không hả?!
Nào có chuyện cướp lại bị uy hiếp ngược lại, rồi còn chưa nói xong đã bị ngắt lời thế hả?!
Tuy Cung Phách kiêu căng tự mãn nhưng không hề ngu ngốc. Ngược lại, hắn còn vô cùng xảo quyệt, vậy nên mới có thể nhiều lần thoát khỏi các đợt vây quét, hơn nữa còn chủ động khiêu khích Hoa Hạ.
Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem rốt cuộc Lý Hạo có chỗ dựa gì nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra điều gì khả dĩ.
Cung Phách hung ác nhìn Lý Hạo chằm chằm. Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy chắc Lý Hạo đã bị ánh mắt hắn giết chết mấy lần qua màn hình điện thoại.
Nhưng chỉ sau giây lát giằng co, hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp, lôi Tiểu Yến Tử ra khỏi bao tải rồi cười lạnh nói: ''Đợi điện thoại của bọn tao đi! Nếu để bọn tao phát hiện còn có người khác đi theo, vậy thỏa thuận của chúng ta lập tức hủy bỏ!''
Thánh nhân trời sinh vốn am hiểu lòng người. Khả năng khống chế và thao túng lòng người của Lý Hạo hiện tại đã vượt xa cả các bậc thầy về tâm lý, thậm chí các nhà tâm lý học tài năng thần kì của FBI bên Mỹ mà người ta thường đồn cũng chẳng là gì so với cậu. Đám buôn ma túy này, tuy tàn bạo nhưng vẫn là con người, Lý Hạo muốn đột phá phòng tuyến tâm lý của chúng cũng không phải chuyện khó gì.
''Ranh con... Tao thật sự không hiểu, rốt cuộc mày là bác sĩ hay người đồng đạo với bọn tao vậy?''
Nếu Lý Hạo thật sự một mình tìm tới, vậy thì, tên cùng theo về với Vương Lỗi lần trước đã nói tuy Lý Hạo có thân thủ quỷ dị nhưng cũng không phải lợi hại vượt bậc gì, nó dựa vào đâu mà dám một thân một mình tới cứu Trác Yến Vũ? Hay nó đã tự chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết rồi?
''Bảo Mắt Mèo theo dõi sát sao. Nếu tên nhãi đó dẫn người theo thì tức là phạm quy, chúng ta sẽ lập tức giết con tin.''
Chiếc điện thoại trong tay Lý Hạo phát ra một chuỗi âm thanh chói tai, sau đó màn hình video bỗng đen kịt, không còn tín hiệu.
''Bọn cướp đáng chết...''
''Đại ca, thằng Lý Hạo này liệu có ngoan ngoãn nghe lời không ạ?''
Sau khi Cung Phách đập vỡ điện thoại, một tên đàn em thân cận của hắn lân la tiến lại, dè dặt lên tiếng.
Cung Phách lại biến sắc, mà đến đám đàn em bên cạnh hắn, phàm nghe được lời này đều không thể không hít một hơi khí lạnh, đến cả tay súng cũng suýt nữa không cầm chắc được.
Tuy bọn chúng giết người như ngóe, chuyện đầu rơi máu chảy trong mắt chúng đã là hết sức bình thường nhưng khi nghe đến cảnh tượng mà Lý Hạo miêu tả, ai nấy đều run rẩy tim gan, cảm thấy không khỏi quá tàn nhẫn.
Cung Phách phất tay, ra lệnh cho đàn em.
''Dạ.''
Chuyện này mà truyền ra, mấy đám cùng ngành sẽ nhìn hắn thế nào?!
''Địa chỉ cụ thể tao sẽ ngu đến độ nói toẹt ra cho mày ngay bây giờ chắc?''
Sắc mặt Cung Phách biến đổi liên tục, sau thì rút họng súng đang chĩa ngay đầu Tiểu Yến Tử lại, nói với ống kính: ''Nhưng mày có lợi hại nữa thì vẫn không đáng mặt đàn ông. Bỏ người phụ nữ của mình ở đây mặc kệ, bố xem thường mày.''
''Mấy lời khích tướng vớ vẩn ấy thì khỏi, nói thời gian địa điểm luôn đi, tao sẽ tới một mình.''
Lý Hạo gật đầu.
Trong phim hình sự, bình thường, khi bọn bắt cóc bảo người nhà của con tin đi chuộc người đều sử dụng phương thức như vậy. Ẩn nấp trong chỗ tối, hoàn toàn không chế mục tiêu.
Cung Phách cười lạnh bảo: ''Nếu không muốn con ả của mày chết thì lập tức đứng dậy, tao sẽ gọi điện thoại tới, mày làm từng bước theo lệnh tao.''
''Được thôi.''
Cung Phách trợn mắt trừng hắn một cái, phẩy tay bảo: ''Giết thằng cầm đầu đám không phục, những đứa khác thì cho một trận rồi đưa qua bên sản xuất. Nói với bọn chúng, tham gia sản xuất ma túy đã là tội chết rồi, chính quyền Hoa Hạ sẽ không tha cho chúng. Đến lúc đó, cái đám quê mùa không học thức này tuyệt vọng rồi thì còn có thể không làm việc cho chúng ta?

''Đã biết, đại ca. Vậy đám đàn bà trong thôn...''
Lý Hạo nhếch môi, hít sâu một hơi, trong lòng cũng trào dâng lửa giận.
Hôm nay cậu đã khôi phục thực lực, hơn nữa từ khi có được lôi khí chân nguyên, sức chiến đấu của cậu đã mạnh hơn hẳn lúc trước. Cậu còn đang mong Cung Phách nhanh chóng tìm tới khiêu chiến đây!
Cung Phách mất kiên nhẫn phẩy tay, lại lấy một cái điện thoại khác ra, đăng nhập vào wechat của Trác yến Vũ.
''Vâng ạ!''
Cung Phách khống chế Lý Hạo. Tương tự, Lý Hạo cũng có thể giám sát họ không tổn thương đến Tiểu Yến Tử.
''Mẹ kiếp!''
Cung Phách nhìn Lý Hạo như nhìn một con quái vật, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh chút uất ức.
Có còn thiên lý nữa không?
Nghe Cung Phách nói thế, tên đàn em hưng phấn tới nỗi suýt nhảy cả lên, miệng nói nhanh: ''Đại ca yên tâm, em cam đoan sẽ dâng lên cho đại ca đứa ngon nhất.''

''Phắn! Bố mày đếch cần!''
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.