Chương 317: Áo trắng cưỡi gió đi, đêm mưa gió quay về


Lý Hạo bước đi trong đêm mưa. Nếu có người để ý thì nhất định có thể nhận ra, lúc cơn mưa nhỏ tí tách rơi xuống trên người cậu đều8 như bị một sức mạnh vô hình chặn lại, văng cả ra bên cạnh. Lý Hạo đi không nhanh, nhưng quần áo trong cơn mưa lại không ướt dù c3hỉ một góc.

Chân nguyên lan tỏa.

Bản lĩnh mưa không dính người này, trên thế giới, một vài đại sư khí công tu luy9ện công phu nội gia đến cảnh giới cao thâm cũng có thể làm được. Chẳng qua bọn họ là phóng nội kình ra ngoài, còn về chân khí nội6 gia, nếu luận về phẩm chất thì vẫn kém xa chân nguyên nội tức mà Lý Hạo tu luyện. Cũng như sắt thường đem so với kim loại đã tin5h luyện trăm lần vậy, nội kình của các cao thủ nội công có lợi hại hơn nữa thì khi gặp phải chân nguyên của người tu đạo cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn, không một chỗ lành lặn.
Lý Hạo thầm cười lạnh trong lòng. Cậu đã đoán trước được bọn Cung Phách không ở Xuân Thành, vậy mà đối phương lại để cậu loanh quanh suốt hai giờ trong Xuân Thành rồi mới bảo cậu tới Tây Song, rõ ràng là đang xác nhận xem rốt cuộc bên cạnh Lý Hạo có cảnh sát ngụy trang bám theo không.
Vòng đi vòng lại, chắc chắn Lý Hạo thực sự đi một mình rồi mới nói cho cậu biết vị trí thực sự.
Đương nhiên, Lý Hạo cũng rõ, không loại bỏ khả năng Tây Song chỉ là khu vực trung gian do Cung Phách tạo dựng ra, địa điểm thực sự có thể vẫn chưa được tiết lộ.
Lý Hạo đeo tai nghe. Rất nhanh, wechat nhận được một yêu cầu chat voice gửi từ nick của Tiểu Yến Tử.
Khóe miệng khẽ nhếch, Lý Hạo biết đây là một thủ đoạn nhỏ của Cung Phách. Tiểu Yến Tử ở chỗ của bọn chúng, nếu gọi điện thoại rất có thể sẽ bị cảnh sát lần ra được tọa độ. Nhưng nếu thông qua wechat, dùng internet để nói chuyện thì chỉ cần bên đó có một hacker kĩ thuật không tệ là đã có thể che giấu địa chỉ IP, khiến không ai có thể tìm ra được.
Nhưng mấy trò vặt vãnh này Lý Hạo cũng không thèm để ý. Dù sao, lần này cậu vốn không định dẫn ai theo.
''Cô bé, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nói theo lời tôi dặn đi. Nếu không, trò chơi tôi và Lý Hạo cùng thỏa thuận sẽ không chơi được nữa đâu.''
Giọng Cung Phách vang lên bên cạnh, kèm theo đó là một tiếng lạch cạch do chốt an toàn của súng bị mở.
Tim Lý Hạo căng chặt. Cậu mất bao công sức vừa khiêu khích vừa uy hiếp mới trấn an được Cung Phách, nếu lại bị sự cương liệt của Tiểu Yến Tử hoàn toàn chọc giận thì coi như đại sự không ổn rồi.
Lấy khả năng cảm nhận của Lý Hạo, nếu có người nhìn mình chăm chằm thì chắc chắn sẽ khiến cậu sinh ra cảm ứng. Nhưng tên theo dõi này cũng rất chuyên nghiệp, không phạm phải sai lầm này.
Hai mươi phút sau, xe chạy tới phía bắc thành. Lý Hạo xuống xe.
''Sau đó chuyển sang tàu điện ngầm, tới trạm Nam thì xuống xe.''
Lên tàu điện ngầm, tới được trạm Nam đã là hơn tám giờ tối.
''Bắt chuyến xe buýt cuối cùng đến Tây Song.''
Đến khi Lý Hạo đã tới trạm Nam, Trác Yến Vũ lại lần nữa truyền đạt mệnh lệnh của Cung Phách.
''Được.''
Lý Hạo gật đầu, làm theo lời Trác Yến Vũ, đi lên tuyến xe số 28 từ cổng khu phòng chống ma túy, đi về phía bắc thành.
Lý Hạo ngồi trên xe. Cậu biết ở đây nhất định có người của Cung Phách đang âm thầm theo dõi mình, có thể ở trên chiếc xe buýt này, cũng có thể đang lái xe riêng bám theo ở một khoảng cách vừa phải. Nhưng trên xe buýt thì khả năng cao hơn, vì chỉ ở trên xe mới có thể giám sát kĩ từng cử động hành vi của Lý Hạo.
Sự thay đổi trong xưng hô khiến Trác Yến Vũ cảm nhận được rõ ràng, Lý Hạo đã thật sự xem cô là người phụ nữ của mình, việc này khiến cô cảm thấy hết thảy trả giá đánh đổi của mình đều là xứng đáng.
Lòng dạ phụ nữ thường chính là như thế, khát vọng một tình yêu oanh liệt nhưng cũng rất mềm mại, chỉ một chi tiết vụn vặt cũng có thể chạm tới nơi mềm mại nhất trong tâm hồn họ.
''Bớt nhiều lời đi!''
Nghĩ đến đó, cậu vội vàng cất tiếng khuyên bảo: ''Yến Yến, em yên tâm đi, chỉ cần nói như tên râu quai nón xấu xí đó bảo, để anh đi tìm em là được rồi. Anh sẽ tự có biện pháp, nhất định có thể bình an cứu em ra. Em nghĩ lại xem, anh Hạo đã lừa em bao giờ chưa?''
Giọng nói của Lý Hạo tựa như có một ma lực thần kì, nghe cậu khuyên, nội tâm đang nóng nảy lo lắng của Trác Yến Vũ cũng dần được xoa dịu. Và lúc nghe cậu gọi mình là Yến Yến, dù đang trong hoàn cảnh này thì trái tim thiếu nữ của cô vẫn không ngăn được sự ngọt ngào.
Người xa lạ gọi cô là Trác đại tiểu thư, bạn bè thân thiết gọi cô là Tiểu Yến Tử, ba mẹ người nhà gọi cô là Yến Nhi, chỉ chưa có ai gọi là Yến Yến.
Tiếng Trác Yến Vũ lại truyền tới.
''Được.''
Lý Hạo vẫn bình tĩnh không mảy may lo lắng, thậm chí còn chẳng thèm tốn tâm tư đi bắt những tên đang theo dõi mình. Bởi vì Lý Hạo thực sự có thừa lòng tự tin đối với thực lực kết hợp của mình và Thiên Dạ.
Cậu và Thiên Dạ, một người một chim, đã đủ để diệt cả ổ bọn Cung Phách rồi!!
''Anh Hạo, anh đừng tới đây, đừng vì em mà làm chuyện ngu ngốc như thế.''
Cuộc gọi được kết nối, giọng Trác Yến Vũ truyền tới qua tai nghe, vào tai Lý Hạo khiến tim cậu rung động, ý nghĩ phải cứu cô cũng ngày càng bức thiết.
Tiếng Cung Phách lại vang lên, nóng nảy thúc giục.
''Anh Hạo, hắn ta bảo anh ra ngoài rồi thì lên tuyến xe số 28, đi về phía bắc thành phố.''
Tiếng Trác Yến Vũ truyền tới.
Ngũ khí thiên tâm quyết tu luyện đến khí thứ ba đã coi như đạt tiểu thành, tích lũy đủ ngũ khí như Lý Gia Kỳ là trung thành, còn đạt tới bước cuối cùng là Ngũ khí hợp nhất trong truyền thuyết mới được tính là đại thành thực sự.
Những công pháp cấp bậc cực cao như thế này, không chỉ tu luyện khó khăn mà cấp bậc phải có để phát công lực ra cũng cao hơn hẳn những công pháp bình thường. Cũng như chuyện phóng chân nguyên ra ngoài này, các tu sĩ đạo môn tu vi không tệ cũng có thể làm được, nhưng người tu luyện Ngũ khí thiên tâm quyết thì nhất định phải đạt tới cảnh giới Ngũ khí triều nguyên như Lý Gia Kỳ mới có thể làm được.
Tuy giờ Lý Hạo chỉ mới tu luyện đến khí thứ ba nhưng đã có thể phóng thích chân nguyên ra trước thời hạn, đây vẫn là nhờ lôi khí đã tôi luyện thể chất tốt hơn.
Lên xe buýt, Lý Hạo chọn một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời chậm rãi cảm nhận đặc tính quen thuộc của lôi khí vừa mới ngưng tụ ra trong cơ thể.

Trường bào trắng che kín cơ thể, Lý Hạo bước đi như cưỡi gió, âm thầm rời Xuân Thành tiến về hướng Tây Song.

Cùng lúc đó, một bóng người đen đặc lắc mình lẻn vào đội phòng chống ma túy Xuân Thành. Người đó mặc áo và quần da bó sát màu đen, đi một đôi giày bộ đội, gương mặt lạnh lùng quét nhìn một vòng, giận dữ hỏi: ''Nghe nói giờ Lý Hạo đã thành đội trưởng đặc biệt, cậu ta đâu?!''

Vì tình báo của Lý Hạo mà phải chạy không một chuyến, việc này khiến Băng cảm thấy vô cùng bực bội. Người của Long Nha bọn họ đều là chiến sĩ tinh nhuệ cả vạn người cũng khó có một, cảm giác hụt mục tiêu khiến Băng phát điên, chỉ muốn dạy dỗ tên bác sĩ tự tin tràn đầy đó một trận ra trò.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.