Chương 318: Đến tây song
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1296 chữ
- 2022-02-04 05:06:45
Quê của tên béo Lâm Vĩ chính là nơi này, chẳng qua cậu ta lại không phải người dân tộc Thái.
Từ khi mối tình đơn phương bị Lý H8ạo bóc tách trần trụi, bị bắt phải trông rõ thái độ của Đổng Hiểu Uyển, Lâm Vĩ bị đả kích ghê gớm, âm thầm rời bỏ Minh Châu trở về quê3 quán Vân Điền.
Yên tâm đi.''
Lý Hạo gật đầu, sau đó phát hiện cuộc gọi chat voice đã bị ngắt. Hiển nhiên, người trong chiếc xe taxi kia chính là người do Cung Phách phái tới, sẽ chở cậu tới địa điểm cuối cùng.
Lý Hạo và Trác Yến Vũ vẫn luôn duy trì chat voice. Dù Trác Yến Vũ đã thiếp đi sau khi nghe Lý Hạo trấn an, nhưng vẫn phải nghe tiếng hít thở đều đều của cô truyền tới, Lý Hạo mới có thể yên lòng.
Cung Phách cũng rất hài lòng với việc này. Lý Hạo lo lắng đề phòng cả đêm vì an nguy của Trác Yến Vũ, chắc chắn không được nghỉ ngơi tốt, còn hắn thì lại có thể kê cao gối ngủ ngon. Đây chính là điển hình của chiến lược đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, đến lúc đó bất kể là dùng văn hay dùng võ, hắn đều sẽ là người có ưu thế lớn.
''Bọn chúng bảo anh đi ra từ cửa tây của bến xe. Ở cửa sẽ có một chiếc taxi màu trắng chờ sẵn, anh lên xe đó là được. Bọn chúng sẽ chở anh đi.
Tiếng Trác Yến Vũ vẳng tới từ đầu kia, có vẻ lo lắng: ''Anh Hạo, anh, anh nhất định phải cẩn thận đấy!''
''Lục soát người!''
Hai người bước xuống xe, bắt đầu mò mẫm kĩ lưỡng trên người Lý Hạo.
Những lúc đi học, đám bạn cùng phòng Lý Hạo đều từng nói phải tới Tây Song chơi một lần cho biết. Lý Hạo không9 ngờ lần này, cậu lại vì chuyện này mà tới Tây Song trước đám bạn một bước.
Tây Song có phong cảnh tự nhiên say đắm lòng người6, có núi có sông, vả lại còn nằm ở vùng biên giới phía Nam tổ quốc, tiếp giáp với địa phận Lào và Myanmar, non nước trập trùng nên tro5ng mắt một vài phần tử sống ngoài vòng pháp luật, đây cũng là vùng che giấu đắc địa và nơi an toàn cho các tội phạm.
Nhìn nét mặt gã, Lý Hạo cười lạnh nhắm mắt, không thèm để ý tới chúng nữa.
Trong lòng Lý Hạo hết sức rõ ràng. Cung Phách tốn bao công sức muốn bắt cậu như vậy, trừ nguyên do nhiều lần thất bại trong tay cậu ra thì còn muốn giẫm đạp cậu để đánh bóng tên tuổi cho mình, khiến uy danh của hắn tăng cao hơn.
Trời lên trăng xuống. Chẳng mấy chốc, mười giờ chạy xe đã trôi qua, Lý Hạo cũng từ Xuân Thành đi tới Tây Song.
Xuống xe, lòng Lý Hạo chợt động, lặng lẽ quét nhìn một cái trong đám đông, dừng lại trên một người phụ nữ mặc đồ đen trông rất bình thường trong đám người.
Sau khi moi ra được mấy tấm thẻ và ít tiền mặt, hai tên đó lắc đầu nói: ''Không thấy thiết bị theo dõi gì.''
''Lên xe.''
Vừa mới mở cửa xe, một khẩu súng đã hướng thẳng nòng vào đầu cậu, dường như đã có người đợi sẵn, chờ cậu đến bất cứ lúc nào.
Lý Hạo không cử động, yên lặng đứng im.
''Xuống rồi, giờ anh đang ở ngoài bến xe. Tiếp theo thì sao? Anh phải đi đâu nữa?
Lý Hạo nói vào loa điện thoại.
Nhưng hắn lại không biết, với cảnh giới của Lý Hạo bây giờ, cho dù không ngủ thì tinh thần vẫn có thể tiến vào cảnh giới hư không mênh mông để khôi phục tinh thần.
Thiên Dạ co người nằm trên đùi Lý Hạo. Trước khi lên xe, Lý Hạo mua cho nó hai gói hạt hướng dương Hiệp Hiệp loại to để nó ăn đường, tránh cho đến lúc cần thì tên ăn hàng này lại đứt gánh giữa đường.
Nhất định là Băng vồ hụt nên mới về Xuân Thành tìm mình tính sổ, kết quả lại hụt thêm lần nữa, thế là liền dùng tới quan hệ trong ngành, phát hiện ra ghi chép mua vé đi từ Xuân Thành tới Tây Song của mình nên đã đi tàu cao tốc hoặc máy bay tới đón đầu trước.
Chỉ là Băng cũng rất thông minh, dù đã thấy Lý Hạo nhưng lại không tới nhận mặt. Sự chuyên nghiệp của mình giúp cô nhanh chóng đoán được nhất định có người đang âm thầm giám sát Lý Hạo. Vậy nên cô vẫn lặng lẽ ẩn trong đám đông, tiếp tục giữ khoảng cách bám theo Lý Hạo nhưng không bộp chộp đi lên chào hỏi.
Đồng thời cũng truyền tới một thông điệp, rằng về sau, ai dám vây bắt băng nhóm của Cung Phách hắn, chết! Ai dám cứu người Cung Phách hắn muốn lấy mạng, cũng phải chết!
Đây mới là chuyện Cung Phách muốn làm.
''Cô ấy cũng tới rồi.''
Trông thấy Băng, Lý Hạo kinh ngạc một thoáng, nhưng chỉ suy nghĩ một chút đã nhanh chóng hiểu ra.
Lý Hạo nhìn ra sau một cái đầy ẩn ý, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi, đưa cho Thiên Dạ rồi nhún vai. Thiên Dạ đang nằm trên vai lập tức giương cánh bay lên không cao, mới đó đã hóa thành một chấm đen, mất hút ở nơi chân trời.
Lý Hạo mặc một bộ áo dài trắng, đi ra từ cửa tây bến xe như lời Trác Yến Vũ. Quả nhiên, ở một con hẻm cách cổng bến xe không xa, một chiếc taxi màu trắng đã đậu sẵn.
Đoán không chừng, hắn còn học cả đám phần tử khủng bố cực đoan ở Trung Đông, trói cứng cậu lại rồi hack hệ thống mạng quốc gia, phát sóng trực tiếp cảnh bắn chết mình trên toàn Hoa Hạ.
Lý Hạo phát sóng trực tiếp quá trình cứu sống anh hùng phòng chống ma túy, tên trùm ma túy là hắn lại truyền cảnh hắn bắn chết Lý Hạo. Đây mới là hành động uy hiếp hữu hiệu nhất.
''Làm phiền anh chạy nhanh một chút, thời gian của tôi rất gấp.''
Xe lăn bánh rời đi. Lý Hạo nhẹ giọng lên tiếng.
''Anh Hạo, anh xuống xe chưa ạ?''
Tiếng Trác Yến Vũ lại truyền tới từ trong loa.
''Anh dám giết tôi, mới là tự tìm đường chết.''
Lý Hạo liếc gã một cái lạnh tanh, cười lạnh tiếp: ''Mệnh lệnh anh nhận được, nhất định là áp giải tôi về lành lặn nhỉ?''
Người cầm súng lạnh lùng nhìn Lý Hạo, nghiêm giọng quát.
Lý Hạo không chút sợ hãi, cúi người chui vào xe, ngồi xuống ghế, nét mặt rất mực bình tĩnh, tựa như người đang bị chĩa súng vào không phải là mình.
Bị hỏi như vậy, người nọ không khỏi kinh ngạc há hốc mồm, một câu cũng không thốt ra được.
Trước khi bọn chúng tới, đúng là Cung Phách đã ra lệnh như vậy. Nhất định phải bắt sống Lý Hạo mang về!
Lý Hạo không nghĩ nhiều, lập tức đi tới mở cửa xe.
''Không được cử động!''
''Muốn chết!''
Thấy Lý Hạo phách lối như vậy, tên vừa cầm súng chĩa vào cậu tức khắc nổi giận, gương mặt chuyển sang hung ác, dáng vẻ như chỉ muốn nổ súng bắn chết Lý Hạo ngay.
Lý Hạo biết tên này là một kẻ thông mình, vậy nên sẽ chẳng nỡ để cậu chết một cách không minh bạch trong cái xe taxi này đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.