Chương 319: Sói hoa ban
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1316 chữ
- 2022-02-04 05:07:09
Mấy tên đó đều là bọn hai tay vấy máu, giết người không chớp mắt cả chứ đùa!
Băng điên tiết nghiến răng:
Nếu không phải trong 8nhiệm vụ tiêu diệt băng đảng Cung Phách lần này còn gồm cả bảo vệ an toàn cho Lý Hạo thì đây chẳng thèm nghĩ đến sống chết của cậu đâu3 nhé!
Tài xế không phải thành viên quan trọng trong băng nhóm Cung Phách mà chỉ là một thành viên vòng ngoài, nên so ra thì độ thông minh và trung thành của hắn không được bằng mấy tên kia, vừa bị Lý Hạo hăm dọa đã sợ mất hồn vía, chỉ có thể răm rắp tuân theo lời Lý Hạo.
Từ bến xe Tây Song đến thôn nhỏ nơi đám Cung Phách đóng trú vẫn còn một đoạn rất dài, hơn nữa càng đi lại càng vắng vẻ, đường xá càng thêm ngoằn ngoèo khúc khuỷu, u tối khó đi nên chiếc xe cũng lúc dừng lúc chạy, mất khá nhiều thời gian.
Bọn mày, ngoan ngoãn một chút cho tao!
Sói Hoa Ban ôm súng dè chừng những người dân ngồi bệt dưới đất, nhổ nước miếng bảo:
Cho bọn mày hay, bọn tao tới thôn này chính là phúc của bọn mày. Từ nay về sau, dưới sự lãnh đạo của bọn tao, cuộc sống của bọn mày sẽ ngày một tốt hơn, ngày càng sung sướng hơn.
Một đứa bé mở to đôi mắt sáng, nhìn Sói Hoa Ban ngửa mặt lên trời cười to bằng nét mặt căm ghét khó giấu.
Đứng bên cạnh, cha thằng bé vội sợ hãi bịt miệng nó lại, khúm núm dè chừng đám người tên Sói, không dám nói một lời.
Vừa rồi, đám Sói Hoa Ban đã bóp cò súng bắn chết mấy người đàn ông không phục, mọi người đều đã rõ chúng chính là đám đồ tể không ngại giết người, hơn nữa lại có súng, người dân chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng, không thể phản kháng.
Mày nói gì?
Một người trẻ tuổi căm phẫn nhìn đám đàn em của Cung Phách, đỏ mắt hét lớn.
La hét cái gì?
Lái xe cho đàng hoàng, tôi sẽ cho anh được sống.
Lý Hạo không nhiều lời với hắn ta mà thẳng tay nhanh gọn lấy mạng hai tên cướp. Sau khi ngưng tụ lôi khí, năng lực tấn công của cậu lại được nâng cao, chỉ giây lát đã diệt sạch hai tên đô con cầm súng.
Nhưng chiếc taxi kia vẫn như hoàn toàn không biết có người bám theo, vẫn giữ nguyên tốc độ lái, từng bước đi tới địa điểm mục tiêu.
Trong xe, không biết từ lúc nào, người vốn ngồi ở vị trí ghế sau gần cửa - Lý Hạo đã nhích người tới ngay phía sau ghế lái, đè sát một cây ngân châm vào cổ tài xế. Cùng lúc đó, tên cướp vẫn luôn chú ý giám sát cậu và gã ngồi trên ghế lái cũng mềm người hôn mê ngay trên ghế, trên cơ thể đều có một cây ngân châm, đầu kim vẫn còn đang rung nhẹ.
Không phải chú mới nói chú dẫn mẹ và chị nhóc đi là cho họ sung sướng hạnh phúc rồi sao? Đáng lẽ nhóc nên cám ơn chú mới đúng chứ!
Sói Hoa Ban mỉm cười, vươn tay vuốt tóc thằng bé một cái, nói tiếp:
Nào, chú dẫn nhóc đi ăn kẹo ngon nhé?
Vì các người cướp mẹ và chị tôi, còn giam giữ bọn tôi. Ông là người xấu, đồ khốn kiếp!
Nghé con mới sinh không sợ cọp. Nhiều lúc, trẻ con còn dũng cảm hơn cả người lớn, có vài lớn người lớn không dám nói nhưng trẻ con thì lại chẳng ngại gì.
Cha đứa bé hãi hùng vội quỳ bịch xuống đất, dập đầu van xin.
Nhưng Sói Hoa Ban không hề để ý tới anh ta, chỉ cong mắt cười hỏi đứa bé:
Nào, nói chú nghe, sao lại nói chú là người xấu vậy?
Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu không khí thoáng đãng nơi khe núi, lướt mắt qua những triền đất màu mỡ và các dãy núi xanh tốt bốn phía:
Đúng là cảnh sắc xinh đẹp nhường nào cơ chứ! Đây chính là món quà Thượng đế ban tặng cho sự hào hiệp của chúng ta. Bọn mày, hãy trồng hoa anh túc xinh đẹp phủ kín mảnh đất màu mỡ này, nó sẽ mang đến cho bọn mày hạnh phúc và của cải.
Người dân trong núi sâu hẻo lánh đa phần kém hiểu biết, cho dù khoa học kĩ thuật đã ngày một phát triển thì ở thôn làng nhỏ nơi biên giới núi rừng xa xôi này, đa phần người dân vẫn duy trì cuộc sống nhà nông nam làm ruộng nữ may vá, những người tuổi tác lớn hơn thì thậm chí còn không biết hoa anh túc chính là nguyên liệu để sản xuất ma túy.
Bấy giờ, trong thôn, mấy thành viên có địa vị trong băng nhóm Cung Phách đang chỉ huy đám đàn em bắt đầu thực hiện các biện pháp quản chế với người dân trong thôn.
Đám súc sinh bọn mày, bọn mày dẫn đàn bà con gái trong thôn đi đâu hết rồi?
Sói Hoa Ban lại tiếp:
Mấy cô em trong thôn à, chậc chậc, mấy cô ả cũng có phúc lắm! Bọn tao sẽ cho chúng nó được hạnh phúc, ha ha ha ha ha!
Người xấu!
Kể cũng lạ, sao cái xe này cứ chạy đều đều bình tĩnh thế nhỉ? Giờ đã gần tới khu rừng núi, đường bắt đầu hẹp hơn, xe q9ua lại cũng ít dần, tuy mình không bám sát nhưng đi cả đoạn đường, đáng lý bọn trong xe cũng phải nhận ra điều bất thường mới đúng chứ6, sao lại chẳng một chút phản ứng, vừa không tăng tốc mà cũng chẳng có ý đổi hướng đi thế?
Băng vừa lái xe vừa cẩn thận quan 5sát chiếc taxi phía trước, trong bụng lại bất giác nhủ thầm.
Sói Hoa Ban nheo mắt tiến lại gần, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đứa bé bị người đàn ông bịt miệng kéo vào trong lòng, hỏi.
Đại ca, thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, nói chuyện không giữ lời, đại ca đừng chấp nhặt với nó làm gì.
Đàn em thân cận của Cung Phách - Sói Hoa Ban giơ tay cho chàng trai kia một cái bạt tai chát chúa, lại nhấc súng chĩa thẳng vào anh ta:
Mẹ mày, muốn chết hả?
Sói Hoa Ban là người Miến Điện, nhưng tiếng Trung của hắn lại rất tốt.
Sói Hoa Ban vốn là người của một băng nhóm ma túy khác, nhưng bởi bất hòa với đại ca cũ, sau thì quen Cung Phách, đôi bên chí lớn gặp nhau thế là bèn làm nội ứng cho đối phương, trong một lần giao dịch ngầm đã bán đứng đại ca cũ, quay đầu chạy về dưới trướng Cung Phách. Chính nhờ trận ác chiến sống mái đó mà Cung Phách nổi dậy, trở thành một nhân vật tiếng tăm ở vùng biên giới Miến Điện này.
Mà Sói Hoa Ban, bởi đã lập công lớn đến thế nên địa vị trong tổ chức của Cung Phách cũng cực cao.
Nói rồi, Sói Hoa Ban nắm lấy cánh tay nó, mỉm cười định dẫn đứa bé đang nửa tin nửa ngờ rời đi.
Đại ca, anh muốn chúng tôi làm gì chúng tôi sẽ làm hết, anh muốn chúng tôi trồng anh túc thì chúng tôi sẽ phá rẫy trồng cho các anh, xin hãy bỏ qua cho thằng bé đi mà!'
Vị trưởng thôn già lồm cồm bò dậy, ôm chặt lấy chân Sói Hoa Ban, gương mặt già nua đầy nếp nhăn trông rất khốn khổ, run giọng cầu xin.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.