Chương 320: Động vào anh em của tao, mày chết trước!


Thấy vị trưởng thôn bị báng súng đập đầu ngã lăn ra đất, ánh mắt những người bị giam giữ đều đỏ ngầu giận dữ.

Thôn làng của8 họ vốn hẻo lánh, giao thông khó khăn, nhiều người đã sống bao đời ở trong núi, đến chết cũng không ra ngoài.

Một tiếng tr3ưởng thôn lớn hơn trời, trưởng thôn chính là báu vật sống của thôn, là người cả thôn tin cậy.

Ái chà, thằng nhóc mày cũng hiểu chuyện quá nhỉ!

Sói Hoa Ban đi tới, nhìn Lâm Vĩ, cười lạnh tiếp:
Thấy quần áo với tóc tai mày không giống với cái đám trong thôn này, mày là người vùng khác?


Không phải, tôi là người trong thôn, chỉ là ra ngoài học đại học mới về.

Dứt lời, hắn vươn tay ra với những người bên cạnh, nói rằng:
Nếu là một thằng trí thức biết điều, vậy tao sẽ cho mày một cơ hội.

Sói Hoa Ban cười nhận lấy cây súng tên đàn em dâng lên, rồi lại cười lạnh nhét nó vào tay Lâm Vĩ, bảo:
Muốn tao bỏ qua cho ba mày hả? Được thôi! Tao là người thích công bằng, cứ lấy một mạng đổi một mạng là được.

Nói rồi hắn chỉ vị trưởng thôn đã ngã xuống đất, đầu còn đang chảy máu ròng ròng sát cạnh, nói giọng bâng quơ:
Thế này đi, mày giết lão đi, chỉ cần một phát súng bắn chết lão, không chỉ bỏ qua cho ba mày, tao sẽ cho mày gia nhập với bọn tao, lập tức trở thành người đứng trên người khác.

Một tiếng súng chói tai như hòn đá ném xuống mặt hồ, chớp mắt đã khiến cả đám đàn ông đang la hét giật mình im bặt.

Hự!

Người thanh niên vẫn luôn giận dữ bất bình, dáng vẻ đầy nhiệt huyết tuổi trẻ lúc trước đột nhiên ngã xuống đất, vết máu trên ngực nhuộm đỏ quần áo, nằm co giật mấy cái trên đất đã không động đậy gì nữa.
Sói Hoa Ban tiếc nuối lắc đầu, chầm chậm dời nòng súng từ trên đầu của ba Lâm Vĩ đến sau gáy Lâm Vĩ.
Họng súng lạnh ngắt chạm sát vào da khiến lông tóc toàn thân Lâm Vĩ dựng đứng.

Mày lãng phí thời gian và tình cảm của tao quá. Tao đổi ý rồi, nếu mày không chịu bán chết lão già này thì...

Lâm Vĩ run hết toàn thân, nhìn cây súng bị Sói Hoa Ban nhét vào trong tay, sắc mặt tái mét.

Khó chọn lắm à?

Sói Hoa Ban lại chậm rãi đặt nòng súng của mình đầu ba Lâm Vĩ, mỉm cười tiếp:
Nhóc này, mày từng học đại học, chắc là đứa trẻ tuổi có tiền đồ nhất trong thôn nhỉ? Mày thông minh như thế, một lựa chọn đơn giản như vậy hẳn không thể làm khó mày mới đúng chứ.

Trong thôn, nhà ai có chuyện9 lớn nhỏ gì đều do ông đứng ra giải quyết, nhà nào đám cưới cũng mời ông tới làm chủ hôn, đến cả những thế hệ sau có thể ra khỏi n6úi học tiểu học, cấp 2, cấp 3, đại học như Lâm Vĩ thì trừ sự cố gắng của bản thân ra cũng không thể không kể đến vị trưởng thôn đã5 sốt sắng lo liệu, chạy trước chạy sau thuyết phục giúp.
Có thể nói, dù trưởng thôn và đa số mọi người trong thôn đều chẳng có máu mủ ruột rà gì, nhưng trong mắt rất nhiều thôn dân, ông chính là cha, là ông, là người thân trong nhà, là bậc bề trên đáng kính.
Tên đàn em của Sói Hoa Ban dùng báng súng đánh ngất trưởng thôn như thế khiến đám đàn ông trong nhà tức khắc nổi điên quát mắng.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi như thế, đã có hai người bỏ mạng!

Mẹ kiếp! Quên mấy đứa cứng đầu lúc trước chết như thế nào rồi hả?

Tên đàn em của Sói Hoa Ban nhổ một bãi nước bọt, liếc mấy người đang quỳ rạp bên Thế Vĩ nức nở, hung ác đe dọa:
Nếu trí nhớ của bọn mày đã không tốt thì tao đành giúp bọn mày nhớ lâu hơn vậy!

Cậu cảm giác mình đúng là quá xui xẻo!
Ở Minh Châu, sau khi biết Đổng Hiểu Uyển vẫn luôn coi mình như cái lốp dự phòng, lòng Lâm Vĩ đã nguội lạnh, chỉ muốn rời khỏi nơi đau thương này, trở về quê sống những ngày tháng bình yên.
Nhưng không ngờ, còn chưa về được bao lâu đã gặp phải một đống chuyện khó giải quyết.

Đừng, đừng xúc động, đừng...

Trưởng thôn bịt tay ngăn dòng máu không ngừng tuôn ra trên trán, run rẩy vươn tay, tức giận nói với những người dân có vẻ sắp không khống chế được mình:
Chúng ta không đánh lại chúng đâu, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.


Trời ơi!

Lâm Vĩ vội vàng cúi đầu, khiêm tốn trả lời:
Đại ca, đây là ba tôi. Ông ấy sống đơn thuần trong thôn cả đời rồi, không giỏi nói chuyện, anh đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với ông ấy làm gì.

Lâm Vĩ sợ!
Cậu thật sự rất sợ!

Ba!


Hai!


Một!

Ánh mắt Sói Hoa Ban tức khắc chuyển sang tàn bạo, giơ tay tát Lâm Vĩ một cú trời giáng khiến cậu ta ngã ngửa ra đất, khiến gương mặt đã béo sẵn của Lâm Vĩ càng sưng lên to hơn.

Kéo nó ra cửa thôn rồi áp giải cả bọn hèn mạt đê tiện này ra đó, bố sẽ lột da rút gân thằng béo ngay trước mắt cả thôn này.


Dạ.


Cạch.

Lâm Vĩ bóp cò súng liên tục nhưng súng lại vẫn chưa mở chốt an toàn, căn bản không thể bắn được.

Thằng ranh chết tiệt.


Thế Vĩ!


Thế Vĩ!

Thấy thanh niên nọ ngã xuống vũng máu, người trong nhà đều ngẩn ngơ.

Xin anh, đừng ép tôi, đừng ép tôi mà.

Lâm Vĩ run rẩy, dù trong tay cậu ta cũng có súng nhưng lại chỉ có thể run rẩy, chỉ biết run rẩy bất lực.

Tao còn tưởng mày là một nhân tài có thể đào tạo chứ...


Mày dám đánh trưởng thôn, tao liều mạng với bọn mày!


Đúng! Liều mạng!


Đoàng!

Đám hung ác này xông vào thôn trong đêm, thẳng tay giết sạch một gia đình, chiếm đoạt nhà của họ, sau đó khống chế từng nhà, nhốt riêng đàn ông và phụ nữ, chuyên nghiệp đến đáng sợ.

Từng học đại học à?

Sói Hoa Ban cười lạnh bảo:
Từng gặp đám phần tử trí thức ở thành phố lớn rồi nhỉ? Chả trách!

Rồi hắn lạnh lùng nói nốt:
Tao sẽ giết mày trước, sau đó sẽ chết luôn thằng cha mày. Cả hai cha con mày đều phải chết!


Trời ơi!

Ba Lâm Vĩ ngửa mặt lên trời gào khóc, chỉ hận không thể đập đầu vào đất tự tử chết luôn.
Một người trung niên cắn răng, nước mắt chực trào, ngẩng lên trời đau đớn than:
Chúng tôi vẫn luôn sống yên ổn trong thôn làng nhỏ bé này, không tranh giành gì, sống khiêm tốn an phận, tại sao phải đối xử với chúng tôi như thế? Ông trời, mắt ông mù rồi sao?


Ba, ba đừng nói nữa!

Lâm Vĩ hoảng hốt vội vàng kéo tay ông ta, nâng tay che kín miệng ông:
Ba làm vậy không những không cứu được Thế Vĩ mà còn hại cả mình đấy.

Tên Sói không cho Lâm Vĩ nhiều thời gian.

A!

Lâm Vĩ cuồng loạn hét lên, đột nhiên nâng cây súng trong tay lên, chỉ thẳng vào Sói Hoa Ban, gào lớn:
Tao giết mày, tao giết mày! A!

Sói Hoa Ban có quyền cao thứ hai trong băng nhóm của Cung Phách, hắn vừa lên tiếng, đám đàn em lập tức tuân mệnh xách Lâm Vĩ ra ngoài.


Lâm Vĩ!



Ôi! Bọn nó định làm gì Lâm Vĩ vậy?



Trời ạ! Kinh khủng quá!


Chỉ lát sau, tại cửa thôn, người dân được áp giải đến bãi đất trống, Lâm Vĩ thì đang bị ba tên trong băng nhóm đánh đập, dù cậu ta có giãy giụa thế nào cũng không tránh thoát được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.