Chương 321: Giết giặc cứu người


Cả ba cùng lúc lao tới, khí thế kinh người.

Tiếng gầm giận dữ của Lý Hạo khiến tim gan ai nấy run rẩy, nhất là gã Sói Hoa 8Ban là mục tiêu chính kia. Một câu
Mày chết trước
vừa ra, cho dù là kẻ tàn ác thường gặp sóng to gió lớn, vào sinh ra tử cũng k3hông khỏi run chân, thiếu chút nữa không đứng nổi.

Nội tâm hắn đã thất thủ, hành động và phản ứng tự nhiên cũng chậm hơn.9 Cửa kính xe xé gió lao vút đến đập mạnh vào người hắn, khiến cả người hắn bay ra ngoài.
Đến tận giờ phút này, những người dân bị hiếp bức mới dần ý thức được, đám Sói Hoa Ban tàn bạo này cũng là người, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ chết đi!

Cậu bé, cháu vừa giết người của bọn chúng, cháu mau chạy đi, nếu không lát nữa bọn bên trong phát hiện có biến sẽ không bỏ qua cho cháu đâu! Cháu mau chạy đi, tìm chính quyền, tìm cảnh sát tới giúp mọi người.

Vị trưởng thôn nhìn Lý Hạo, xúc động lên tiếng:
Bọn ông không thể đi được. Nếu bọn ông đi, đám người đó phát hiện có điều không đúng thì nhất định sẽ giết sạch con tin trong thôn rồi chạy trốn, đến lúc đó, chính quyền có tới cũng không thể bắt được chúng.

Sói Hoa Ban nằm co quắp dưới đất, miệng không ngừng hộc ra từng ngụm máu, trong máu còn dính cả mấy mô vụn nội tạng.
Bị đập một cái như thế, hắn thấy như chẳng khác nào bị một chiếc xe lửa cỡ nhỏ tông phải, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như đã bể nát, xương cốt cũng vỡ vụn. Tình trạng này, cho dù bây giờ Lý Hạo dùng tới châm pháp hành mộc cũng không thể cứu được mạng hắn.
Vì tuy châm pháp hành mộc có năng lực cải tử hoàn sinh, khiến xương trắng sinh thịt mới, có thể kích thích tế bào tự phân chia thay thế vào nội tạng đã nứt vỡ của Sói Hoa Ban đi nữa thì Lý Hạo cũng không có đủ chân nguyên nội tức để phung phí chữa trị toàn bộ cho hắn.

Bịch.

Cửa kính trước c6ủa xe taxi cũng được làm từ kính cường lực, khó mà bể vỡ, cho dù gặp phải một lực lớn phá hủy thì đa phần cũng chỉ xuất hiện mấy 5vết nứt chứ sẽ không bể thành mảnh vụn.
Nhưng khi tấm kính đập vào người Sói Hoa Ban thì lại có hiện tượng khác kính cường lực bình thường. Tấm kính nứt thành những vụn nhỏ, vài mảnh đã đâm vào cơ thể hắn.
Lâm Vĩ được Lý Hạo gỡ trói đỡ xuống, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn anh em tốt của mình, hốc mắt ửng đỏ.
Mới vừa nãy, cậu ta còn cho là mình không thoát được cái chết, trong lòng thực sự không cam tâm. Đời này của cậu ta quá ngắn ngủi, mới sống được có hai mươi mấy năm thôi. Nhưng ngay trong lúc tuyệt vọng phủ kín tâm trí, Lý Hạo lại như từ trên trời giáng xuống, lấy tốc độ nhanh như chớp giết sạch mấy tên đồ tể tàn độc này, cứu được mạng cậu.

Ba, trưởng thôn, đây là bạn đại học và anh em tốt của con, Lý Hạo.

Cuộc đời đúng là thay đổi nhanh quá, khiến tim họ đều có phần không chịu nổi.
Mấy ngày nay, đám Sói Hoa Ban vẫn luôn tác oai tác quái trên đầu họ. Trong thôn, dù là vật hay người, chỉ cần bọn chúng nhìn trúng là cướp ngay không nể nang. Chỉ cần chọc cho bọn chúng không vui là sẽ bị chúng mặc sức đánh đập, giết chóc, còn hoành hành hơn cả hoàng đế.
Nhưng những tên cướp tàn bạo cầm súng này, những tên mới giây trước thôi vẫn còn là những kẻ vô địch trong mắt mọi người, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy đã chẳng khác nào tờ giấy mỏng, bị Lý Hạo dễ dàng giải quyết, manh giáp không còn.
Hai người kia theo đó ngã ra đất, phi châm giết người, không chừa đường sống.

Cạch!

Cửa xe taxi mở ra, Lý Hạo bước xuống trong bộ áo dài trắng, khẽ vuốt lại tay áo mình rồi mỉm cười nói với Lâm Vĩ đang bị trói gô vào cột:
Béo à, mấy ngày không gặp, không ngờ mới đó ông đã suýt bị người ta mang đi làm heo sữa quay rồi.


Ầm!

Theo sát sau đó là chiếc taxi lao thẳng vào đám cướp như mãnh hổ vồ mồi, lập tức cán chết hai đàn em đi theo tên Sói.
Mấy tên còn lại đều bị hết thảy sự việc trong chớp mắt này khiến cho sợ hãi, vội vàng la hét chạy vào trong thôn hòng mật báo cho đồng bọn.
Nhưng hai cây ngân châm đã lao thẳng tới chúng với tốc độ nhanh hơn hẳn, hung ác cắm phập vào sau gáy hai người.

Bịch!


Bịch!

Lâm Vĩ kéo Lý Hạo đi tới trước mặt cha mình và trưởng thôn, giới thiệu mà chẳng khác gì khoe khoang.

A! À à...

Cha Lâm Vĩ và trưởng thôn vẫn chưa kịp bừng tỉnh sau chuyện vừa rồi.
Lý Hạo cảm nhận sự quan tâm chân thành từ trưởng thôn, trong lòng dâng lên chút ấm áp. Cậu thò tay vào ngực áo lấy ra một chai Ngưng Chân Lộ nhỏ, nhỏ hai giọt lên đầu trưởng thôn, chỉ chốc lát đã khiến vết thương khép miệng.
Dù trưởng thôn đã lớn tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn, sáng suốt, không chỉ biết không thể để Lý Hạo hi sinh vô ích mà còn tính được cả chuyện nếu bọn họ rời đi thì sẽ khiến đám Cung Phách nghi ngờ.

Trưởng thôn yên tâm, cháu chính là người bên cảnh sát phái tới để đối phó bọn chúng. Trước hết, ông trấn an mọi người ở đây nhé, chờ tin tốt của cháu là được.


Hạo Tử?

Bị trói vào cây cột, Lâm Vĩ nhìn Lý Hạo bằng vẻ không dám tin. Cậu ta nhắm mắt lắc mạnh đầu sau đó mở mắt nhìn lại, thấy Lý Hạo vẫn đang đứng trước mặt mình, bấy giờ mới tin đây không phải là ảo giác.

Sao ông tới lại tới thôn của bọn tôi?

Đây chính là chiêu thức của Lý Hạo sau khi lãnh ngộ được cảnh giới Động Vi, lúc giật tấm kính ra, sức mạnh to lớn của cậu không lập tức biến nó thành mảnh vụn mà bám vào bề mặt kính như ruồi nhặng bám trên chân, đến tận khi đập vào người Sói Hoa Ban mới bộc phát toàn bộ.
Nói thế này đi, dù là hai chiếc xe hơi đang chạy va thẳng vào nhau thì kính trước cũng không thể vỡ nát, từ đó có thể tưởng tượng sức mạnh Lý Hạo dồn nén trong tấm kính đó lớn đến cỡ nào.

Phụt...

Lý Hạo vỗ vỗ vào tay trưởng thôn, sau đó quay đầu bảo Lâm Vĩ:
Béo, ông là người trong thôn, chắc ông biết tại sao Cung Phách lại đến thôn này chứ? Ông nói tôi nghe xem nào!



Không thành vấn đề!


Lâm Vĩ vỗ ngực bồm bộp, sau khi trải qua cái chết gần kề, tên béo này cũng thấy như đầu óc mình đã tỉnh ra. Phải đến khi gần chết đi, người ta mới hiểu là so với sống sót, những thứ khác vốn chẳng có gì đáng phải phiền lòng.


Được!


Lý Hạo vỗ vai cậu ta, tiếp lời:
Vậy ông về thôn với tôi, dẫn tôi diệt sạch bọn giặc cướp!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.