Chương 331: Thông minh và ngu ngốc
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1369 chữ
- 2022-02-04 05:07:17
Thánh thủ Trung y Lý Hạo trở về Minh Châu
!
Thần y thiếu niên Lý Hạo xuất hiện tại sân bay Hồng Kiều Minh Châu, quân 8lính và cảnh sát ngả mũ cúi chào, tiếp đãi như với các nguyên thủ quốc gia
!
Các bài tương tự xuất hiện ngập các trang3 báo, thậm chí, một cô gái chuyên đóng đô ở sân bay Hồng Kiều để xin chụp ảnh chung và chữ kí với các minh tinh còn đăng thông9 báo trên mạng rằng, mục tiêu tiếp theo chính là chụp ảnh chung với Lý Hạo và lấy được chữ kí tay của cậu!
Ôi, cha con Tư Viễn thật sự rất có tài, chỉ tiếc hai đứa nó tâm tính đầy mưu toan, hầy…
Ông cụ thở dài, lắc đầu nói:
Đáng tiếc, thật đáng tiếc…
Hai cha con Lã Tư Viễn thành công về nước, nếu việc làm đúng đắn thì dù họ có phản lại ân sư, chà đạp lên địa vị của cụ Thần, Lý Hạo cũng sẽ không phạt nặng bọn họ như vậy.
Ông đó, uống ít lại đi.
Bà nội Thần Hi bực mình liếc ông cụ, cười nói:
Đừng có để đến khi Trung y còn chưa hoàn toàn phục hưng mà ông già ông đã ngã mất rồi.
Hà hà, không đâu, tôi có tính toán cả rồi.
Nhưng bọn họ trở về lại muốn lấy bạo lực để thâu tóm ngành y, mặc kệ an nguy của nhân dân mà để đẩy hàng nhái vào, bất chấp tính mạng người bệnh, chỉ lo nhét tiền vào túi mình!
Loại người như vậy, đến y đức căn bản nhất cũng chẳng có. Bọn họ đã phạm tội thì đương nhiên phải chịu trừng phạt.
Bà nội Thần Hi vẫn nhiệt tình bày đầy cả bàn món ngon, mỗi lần đến biệt thự nhà họ Thần, Lý Hạo đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Lý Hạo gật đầu, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, hai người cùng đứng dậy đi ra ngoài.
Cuối thu mát mẻ, trời thu ở Minh Châu đã không còn cái nóng gay gắt của mùa hạ, Lý Hạo và Thần Hi sóng vai nhau tản bộ trong khu biệt thự.
Biệt thự nhà họ Thần cũng nằm trong khu biệt thự khá đắt đỏ ở Minh Châu. Phong cảnh trong khu rất đẹp, còn có một hồ nước nhân tạo, Lý Hạo và Thần Hi dạo bước trên cây cầu mái vòm trên mặt hồ.
Lần này đi Vân Điền, anh và Yến Yến…
Lý Hạo do dự muốn nói, nhưng đối diện với tình cảm vô cùng phức tạp của mình, dù có là thánh nhân trời sinh cũng không nắm chắc được. Sau khi bối rối đắn đo một chốc, cậu vẫn lựa chọn nói thật.
Nhưng cậu mới nói được một nửa, Thần Hi đã vội vàng quay người từ trong vòng ôm của cậu, đôi mắt to long lanh sáng rực nhìn thẳng vào cậu, run rẩy nói:
Anh, anh muốn rời khỏi em sao?
Cụ Thần Dục vừa tán thưởng vừa mất hứng nói đùa:
Trên đời này còn có gì mà con không biết không?
Ha ha, có ạ!
Lý Hạo mỉm cười đùa lại với cụ:
Mấy chuyện quên ân phụ nghĩa thì con không biết làm ạ.
Cụ Thần Dục cười đặt ly rượu xuống, mặt ửng hồng cười nói.
Thật ra nếu uống rượu với lượng thích hợp sẽ có thể giúp gân cốt linh hoạt, còn có thể đẩy khí lạnh ra ngoài. Chỉ cần không uống quá nhiều thì đối với cơ thể chỉ có lợi mà không có hại, đặc biệt là loại rượu thuốc do ông cụ tự làm tại nhà, vốn nó đã là dược phẩm bồi bổ sức khỏe khó kiếm trên thị trường.
Sau khi cơm nước no nê, hai ông bà đi nghỉ trưa theo thói quen. Tuổi tác đã cao, sức lực đương nhiên không dồi dào như bọn trẻ, nghỉ trưa một chút có thể bổ sung tinh khí thần rất tốt.
Lý Hạo vừa 6xuống máy bay đã nhận được đủ loại tin nhắn điện thoại, tin nhắn Wechat làm điện thoại như muốn nổ tung!
Cậu dứt khoát5 không trả lời gì cả, dù gì người nên gặp chắc chắn sẽ đi gặp, người không cần thiết phải gặp đương nhiên cũng chẳng cần phải trả lời tin nhắn.
Vào lúc bên ngoài đang sục sôi loan tin về cậu, Lý Hạo lại đang ngồi đánh cờ với Thần Dục trong biệt thự nhà họ Thần.
Thế cờ đã thành, ta thua rồi!
Chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt hồi lâu, cụ Thần Dục thở dài nhẹ nhõm, lúc này cụ đã mất quân xe, quân mã, pháo cũng chỉ còn một quân, một cây làm chẳng nên non, thật sự là chẳng thể xoay chuyển được nữa.
Tiểu Hạo à, tài đánh cờ của con hoàn toàn không dưới cơ của mấy lão già luyện cờ nhiều năm đâu, thằng nhóc con…
Cảm giác này khiến cậu vô cùng thoải mái, cũng cực kỳ quý trọng.
Tiểu Hạo à, vì có con, bây giờ cuối cùng Trung y chúng ta cũng đã có hi vọng ngẩng cao đầu rồi!
Trong bữa ăn, cụ Thần vui vẻ nhấp chút rượu nói:
Ha ha, bây giờ chỉ cần có bài báo đăng tin tức về con là hai chữ Trung y cũng sẽ được nhắc đến. Chỉ mới ngắn ngủi có mấy tháng thôi mà số lần Trung y xuất hiện trên báo và ti vi còn nhiều hơn trong mấy năm qua cộng lại!
Ra ngoài dạo một chút đi.
Thần Hi và Lý Hạo ngồi dựa vào nhau, bỗng cô nhẹ nhàng lên tiếng đề nghị.
Ừ, được.
Nhị thập tứ kiều nhưng tại, ba tâm đãng, lãnh nguyệt vô thanh. Niệm kiều biên hồng dược, niên niên tri vi thùy sinh.
(1)
(1) Dịch nghĩa: Hai mươi bốn cây cầu còn đó, sóng nước gợn ánh trăng tĩnh lặng. Đóa Thược Dược bên cầu vẫn nở nhưng bao năm chẳng biết nở vì ai.
Thần Hi đứng lặng trên cậu, làn gió khẽ lay động tà váy dài của cô. Lý Hạo một thân áo dài trắng, cô một chiếc váy dài, hai người tựa như đôi thần tiên trong bức tranh cổ xưa.
Lý Hạo không nói gì, cậu biết thơ Thần Hi ngâm là mấy câu cuối trong bài
Dương Châu Mạn
của Khương Quỳnh. Mấy câu này nghe có vẻ như đang vẽ cảnh, thật ra lại là một câu thơ mượn cảnh nói ý rất nổi tiếng, trong thơ mang ý thương cảm hoài niệm, đau lòng vì sự tàn khốc và vô tình của chiến tranh. Thần Hi lúc này đang ứng cảnh ngâm thơ, Lý Hạo lại biết thật ra cô đang diễn tả nỗi căm hận với bọn buôn ma túy.
Thần Hi, anh có chuyện muốn nói với em.
Lý Hạo nhìn Thần Hi, cậu cảm nhận được sự quan tâm từ tận đáy lòng của cô với mình, liền không kiềm được nhẹ nhàng ôm lấy eo cô từ đằng sau, muốn thẳng thắn với cô chuyện của mình và Tiểu Yến Tử.
Nhìn cô như thế, trong lòng Lý Hạo run rẩy, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng nói:
Không phải, không phải, nhưng mà…
Được rồi, đừng nói nữa.
Thần Hi ngẩng đầu đưa tay che môi cậu lại, trên gương mặt trong sáng của cô nở một nụ cười ngọt ngào, nụ cười mang theo nước mắt:
Em biết cô ấy thích anh, em cũng biết có rất nhiều cô gái thích anh, em có thể cạnh tranh công bằng với họ. Anh thừa nhận em là bạn gái của anh là em đã hơn họ rất nhiều rồi, không phải sao?
Vậy không phải khổ lắm sao?
Lý Hạo nhìn Thần Hi, ánh mắt xẹt qua vẻ đau lòng.
Cực khổ, nhưng em bằng lòng.
Thần Hi mỉm cười, nói:
Anh nói Trác Yến Vũ vì anh mà bị bọn buôn ma túy bắt đi, không biết sống chết, mạng sống không chắc có qua được hai ngày không, chẳng lẽ cô ấy không khổ sở?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.